Trong lúc bọn họ đang hái quả, Tống Sở đi lấy một cây dây mây dài để trói heo rừng lại, như vậy sẽ tiện cho việc kéo heo rừng về.
Tống Sở nhìn sắc trời, rồi lại nhìn thành quả của mấy người kia, cũng coi như khá vừa lòng: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, ngày mai quay lại tiếp.”
Mấy người nhanh tay nhanh chân hái được bốn túi, ba người Đường Khánh hái được hai túi hơn, lúc Tống Sở đi tản bộ, bọn họ còn lén trộm một ít bỏ vào.
Sau khi Tống Sở đánh chết heo rừng, bọn họ mới bộc phát sức lực nhanh chóng hái, nếu không chắc cũng chỉ được một túi.
Tống Sở kêu bọn họ đi tìm một nhánh cây cứng cáp, lấy túi vải cột vào đó, sau đó từng người cùng gánh với nhau.
Như vậy có thể dễ dàng mang về, nếu không chia đều ra một người chắc không vác nổi ba bốn túi một lúc đâu.
Anh họ hai Đường Hữu Hoa của cô nhịn không được cười lên tán dương cô: “Sở Sở, em vẫn luôn nghĩ ra được cách hay, thật là thông minh.”
Ngày trước chỉ thấy em họ này vô cùng bất hảo, trong ấn tượng của anh ấy, Tống Sở này vừa ham ăn biếng làm vừa hung hăng, rất thích bới móc lục lọi đồ nhà bọn họ.
Bây giờ mới biết em gái họ lại tài giỏi đến vậy, còn rất thông minh nữa.
Mấy người khác cũng thi nhau hùa theo: “Sở Sở/ Lão đại thông minh quá.”
Tống Sở khẽ cười nói: “Vậy thì, sau này chịu khó mà học hỏi đi.”
Đầu gấu thôn thì phải khiêm tốn sao? Đương nhiên là không rồi, cô vốn rất thông minh mà.
Đối với mấy người đã tận mắt thấy cảnh Tống Sở nhẹ nhàng giết chết heo rừng mà nói, cô kéo được con heo rừng bốn năm trăm cân xuống núi, bọn họ cũng phải thích ứng được như vậy cho tốt.
Nhưng thấy cô lợi hại như vậy, sau này lên núi cũng không phải sợ nguy hiểm nữa.
Đoàn người sau khi xuống núi, vừa vặn cũng đến giờ tan làm.
Thấy Tống Sở kéo một con heo rừng xuống núi, thôn dân đều sợ đến ngây người.
Người nhà của chín người kia lại càng sợ hơn, chạy tới xem thấy bọn họ không bị làm sao mới thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ không dám hỏi Tống Sở, chỉ đành hỏi chín người kia: “Có chuyện gì vậy? Sao Tống Sở lại kéo con heo rừng to thế kia về?”
“Là do cô ấy giết đó.” Có mấy người thành thật cười nói.
Đường Khánh lại tràn trề sức sống bắt đầu khoác lác với mấy thôn dân, ví dụ như là tại sao bọn họ lại thu hút được heo rừng tới, rồi là Tống Sở bộc phát sức mạnh chạy tới làm thịt heo rừng.
Anh ta rất có tài ăn nói, miêu tả được cảnh tượng lúc đó trở nên chấn động lòng người, hình tượng của Tống Sở trong nháy mắt cũng trở lên to lớn hơn.
Người trong thôn nghe xong, ai cũng cảm thấy giật gân, liên tục thán phục sự lợi hại của Tống Sở.
Không hổ là đầu gấu của thôn, giết heo rừng đơn giản như giết một con gà vậy, đừng nói là chỉ ở trong thôn, cho dù là cả phố huyện này cũng không tìm được người thứ hai như vậy.
Nhưng sự sợ hãi của mọi người đối với cô cũng càng sâu đậm hơn, định khi về đến nhà nhất định phải dặn dò tiểu tử thối nhà mình, không được phép trêu chọc đầu gấu thôn này.
Đồng thời cũng nhịn không được mà ngưỡng mộ Tống Sở, có cô gái lợi hại như Tống Sở, gia đình bọn họ chắc chắn không lo thiếu thịt ăn rồi.
Về phần muốn Tống Sở được gả cho nhà mình, không có nhà nào trong thôn nghĩ tới vấn đề này.
Tống Sở đã ghê gớm lại còn là đầu gấu thôn, nếu cưới về nhà, nhỡ có bất hòa liền đánh chết con trai họ thì biết phải làm sao?
Có đẹp có giỏi đến đâu cũng chả ai dám cưới về, đó đâu phải là lấy vợ về, đó là rước một con thần thú hổ cái trấn núi về để cung phụng mới đúng...
Đường Dân cũng nghe được mấy tin tức truyền tới, trên đường đi còn nghe được thôn dân thuật lại câu chuyện giật gân mà Đường Khánh kể.
Ông nghĩ mà thấy sợ nhưng cũng rất tự hào, cháu gái ông ta đúng là rất tài giỏi.
Vừa đi vừa cười nói: “Ngày trước con bé cam đoan với tôi rồi, tuyệt đối không để cho ai xảy ra chuyện, quả nhiên rất đáng tín nhiệm.”
Người khác cũng cảm thấy sau chuyện như vậy, danh dự của Tống Sở trong phương diện này tăng lên rất nhiều.
Xem ra có đầu gấu Tống ở đây, người trong thôn lên núi hái quả hoàn toàn được bảo đảm về an toàn rồi, trước đó cô không hề khoác lác.