Tống Sở ung dung bưng cà phê lên uống một ngụm.
Sau đó mới cười nói: "Cho nên tôi chuẩn bị thử sức ở một lĩnh vực khác."
Thấy Jacques kích động đứng lên muốn phản bác, cô lập tức nói tiếp: "Đương nhiên tôi nhất định cũng sẽ không bỏ lĩnh vực dược phẩm sinh học này."
Jacques cảm thấy Tống Sở vẫn còn trẻ mà đã lựa chọn một con đường không có lối về.
"Tống, bây giờ lợi thế lớn nhất của cô là tuổi trẻ, tôi cảm thấy cô vẫn nên tập trung vào sự nghiệp mình am hiểu nhất đi." Anh ta nghiêm túc đề nghị.
Anh ta nhất định không thể để thiên tài như Tống Sở đi lệch đường được, cô trở thành thiên tài nhờ lĩnh vực này, không thể lãng phí.
Tống Sở lại cảm thấy nếu không giải thích rõ ràng thì Jacques sẽ điên mất.
Thế là cô nói suy nghĩ của mình về phương hương tương lai cho anh ta: "Tôi cảm thấy nghiên cứu thực vật nông nghiệp rất tốt, nghiên vật liệu chế dược của chúng ta bắt nguồn rất nhiều từ dược liệu và thực vật, tôi chọn chuyên ngành này vì tôi thực sự muốn phục vụ tốt hơn cho ngành dược phẩm sinh học."
Sau khi nghe xong, cảm xúc của Jacques ổn định lại, anh ta cũng ngồi về chỗ của mình.
Vì anh ta nhất định lại bị Tống Sở tẩy não...
Thân là chuyên gia nghiên cứu dược phẩm sinh học, đương nhiên anh ta biết độ khó của việc chắt lọc nguyên liệu và sự khao khát tìm ra nguyên liệu mới.
Mà nếu như Tống Sở muốn bắt đầu từ khía cạnh nghiên cứu thực vật nông nghiệp vì để phục vụ sự nghiệp chế dược, anh ta vẫn có thể tiếp nhận được kết quả này.
Quan trọng là đột nhiên anh ta cảm thấy đặc biệt mong chờ, chuyện này hoàn toàn không bình thường.
"Tống, vì sao cô luôn đi tẩy não người khác như vậy chứ? Hiện tại tôi nghe cô nói xong cũng đột nhiên cảm thấy nếu như cô không nghiên cứu thực vật nông nghiệp thì dường như lĩnh vực dược phẩm sinh học sẽ bị tổn thất vô cùng lớn vậy."
Jacques cảm thấy bản thân không thể giải thích được suy nghĩ của mình, nhưng anh ta không nhịn được mà suy nghĩ như vậy.
Tống Sở thấy vẻ mặt anh ta như đang hoài nghi nhân sinh thì đột nhiên cảm thấy tên nhóc này có chút đáng yêu.
Cô cười ra tiếng nói: "Jacques, có lẽ chúng ta nên bỏ từ dường như này đi, anh phải tự tin với suy đoán của mình."
Jacques: "..."
"Tống, thật tiếc khi cô không đi làm chuyên gia đàm phán." Đột nhiên anh ta không muốn nói gì cả, tim anh ta rất mệt nha.
Tống Sở nhíu mày khẽ cười: "Đây là anh đang muốn đề nghị tôi đi thử sức với nghề chuyên gia đàm phán sao? Thật ra tôi cảm thấy đề nghị này cũng không tệ."
"Không, tôi không có đề nghị này, tôi chỉ đang khen ngợi năng lực đàm phán thuyết phục của cô mà thôi, tôi hoàn toàn không có ý muốn cô đi trải nghiệm thử sức ở ngành nghề chuyên gia đàm phán gì đó cả." Jacques như phát điên, lập tức nói.
Tống Sở muốn đi làm thực vật nông nghiệp kia, sau khi anh ta nghe xong suy nghĩ của cô còn có thể tiếp nhận và mong chờ.
Nhưng chuyên gia đàm phán thì tuyệt đối không được, Tống Sở chỉ thuộc về lĩnh vực sinh vật học.
Tống Sở thấy dáng vẻ gấp gáp này của anh ta thì bật cười: "Được rồi, vậy thì tôi chỉ có thể từ bỏ trong tiếc nuối thoi."
"Tống, nếu cô cứ tiếp tục chơi đùa như thế này thì trái tim của tôi không chịu nổi nữa đâu." Lúc này Jacques cũng nhận ra Tống Sở đang nói đùa.
Tống Sở cười nói: "Jacques, anh phải tin tưởng sức chịu đựng của trái tim mình, nó tuyệt đối kiên cường hơn tưởng tượng của anh đấy."
Cô chỉ về phía hợp đồng trên bàn, quay về vấn đề chính: "Giấy phép bằng sáng chế thuốc hạ sốt của công ty Novartis của anh, hợp đồng này anh có còn kí nữa không?"
Jacques vỗ bàn: "Ký, đương nhiên muốn kí rồi."
Anh ta lại đứng lên một lần nữa, hai tay chống lên bàn, người nghiêng gần về phía Tống Sở.