"Cũng giống như tiệc gặp mặt của nhà máy cơ khí vậy, ai muốn tham gia thì đến, có thực lực cạnh tranh thì mua, không có thực lực chỉ muốn góp vui cũng không sao."
"Đương nhiên, mỗi nhà máy và công ty chỉ cho phép tối đa ba người tham gia, nếu quá nhiều người chỉ sợ hội trường không đủ chỗ."
Tống Ích cười nói: "Đúng vậy, tôi nghe nói các viện nghiên cứu sinh vật lớn, các trường học chuyên nghiên cứu sinh vật, nhà máy sản xuất thuốc và các công ty liên quan, tất cả mọi người đều chờ tiệc gặp mặt cháu sắp xếp, ai cũng muốn tham gia."
"Cháu yên tâm, chuyện thông báo cứ giao cho bộ phận đối ngoại của tôi sắp xếp đi."
Tống Sở và Cố Việt đã nỗ lực tâm huyết hỗ trợ như vậy, những người khác cũng nên bỏ ra sức lực, không thể ngại nhiều phiền phức mà không làm được.
Tống Sở cười nói: "Bộ trưởng Tống, cháu không chỉ muốn nhờ bộ đối ngoại mình chuyện thông báo, tổ chức tiệc gặp mặt và quá trình cạnh tranh có thể cũng để người của bộ đối ngoại sắp xếp không?"
Tống Ích vô cùng kinh ngạc: "Các cháu không muốn tự đứng ra tổ chức sao?"
Đừng nghĩ chỉ là tổ chức, thật ra quyền hạn cũng rất lớn, nếu theo lời của rất nhiều người thì còn hận không được nhận hết, vậy mà hai người này còn đẩy ra bên ngoài.
Tống Sở nhún vai: "Những chuyện tổ chức này quá mệt mỏi, chúng cháu cũng không hiểu rõ nhân viên công ty muốn tham gia, cho nên vẫn để bộ đối ngoại đứng ra tổ chức thì tốt hơn."
"Hơn nữa chúng cháu cũng không muốn dính đến những chuyện sau đó, dù sao cũng lấy việc này làm hàng đầu, còn cụ thể làm như thế nào, cần nhiều hay ít thiết bị và dây chuyền sản xuất thì phải xem số người tham gia." Cô cũng không muốn đảm nhận quá nhiều việc.
"Chuyện này không thành vấn đề, để tôi sắp xếp người có chuyên môn phụ trách việc cạnh tranh mua bán là được." Tống Ích nhìn thấy hai người họ thật sự không muốn tham gia, vậy nên ông lập tức đồng ý.
"Mặc dù các cháu không quan tâm những chuyện đó nhưng đến lúc đó các cháu cũng nên tham gia, nếu không tôi sợ hai công ty kia sẽ qua mặt các cháu." Tống Ích uyển chuyển nói.
Ông không nói rõ, chỉ có hai người Tống Sở mới có thể cản được mấy tên thương nhân nước ngoài kia.
Tống Sở và Cố Việt cùng nhau gật đầu cười: "Không thành vấn đề."
Ba người ngồi nói chuyện tâm sự một lúc, hai người Tống Sở đứng lên tạm biệt.
Tống Ích cũng mở một hội nghị khẩn cấp với người trong bộ phận, sau đó thông báo từng mục một để chuẩn bị.
Đến khi mọi người biết chuyện Tống Sở và Cố Việt từ bỏ việc tổ chức, bàn giao toàn quyền phụ trách sắp xếp tiệc gặp mặt đến việc đấu thầu đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Chuyện này cũng khiến những công ty muốn tìm và nghĩ cách liên lạc với hai người từ bỏ quyết định này, họ chuyển mục tiêu đi tìm ban đối ngoại.
Vì quyết định này mà Tống Sở và Cố Việt cũng được nghỉ ngơi mấy ngày.
Hoắc Dao thấy Tống Sở rảnh rỗi thì hẹn muốn đi dạo phố với cô.
Hai người ăn sáng xong chuẩn bị ra ngoài.
Cố Việt đi bên cạnh Tống Sở, anh càng ngày càng cảm thấy Hoắc Dao giống Tần Thu Lan, sự bất lực trong lòng cũng sắp tràn ra ngoài.
"Có cần anh đưa hai người đến cửa hàng không?" Anh hỏi.
Hoắc Dao xua tay: "Không cần, Sở Sở nói cô ấy lái xe."
Tống Sở cũng cười xua tay: "Đúng, em lái xe được, tự anh đi chơi đi."
Phụ nữ ra ngoài đương nhiên không mang theo đàn ông.
Cố Việt: "..." Anh một chút cũng không muốn tự mình ra ngoài chơi.
Nhưng là một bạn trai biết quan tâm, tất nhiên anh sẽ cười gật đầu: "Được, vậy hai người đi chơi vui vẻ."
Sau đó tiễn hai người ra cửa, sau khi nhìn Tống Sở lái xe đưa Hoắc Dao rời đi mới quay vào.
Tất nhiên anh tư Tống cũng bị vứt bỏ, anh ta cũng muốn ra ngoài đi dạo.
"Em rể, chúng ta làm gì bây giờ?"
Sao Cố Việt không nhìn ra tâm tư của anh ta chứ: "Muốn em mang anh ra ngoài đi dạo sao? Hay là đưa anh đi tìm anh hai?"