Lúc Cố Việt làm thanh niên tri thức, người đó đã trở thành người yêu của anh, sau đó thì làm thế nào anh cũng không bỏ.
Bởi vì có gốc là gái nông thôn, nên có rất nhiều người tin vào tin đồn này.
Trong lòng họ còn tiếc cho một Cố Việt vừa có gia thế tốt, vẻ ngoài đẹp trai, vừa năng lực cao, cứ như vậy mà bị rơi vào tay gái nông thôn một cách lãng phí, mọi người ai cũng đợi đến lúc bọn họ chia tay.
Sau đó thì Tống Sở đi ra vả mặt, vẻ ngoài đẹp hau xấu, mặc đồ quê mùa hay không quê mùa thì đới với mọi người mà nói, họ cũng không biết, vì dẫu sao họ cũng chưa từng gặp cô.
Nhưng về điều cô không có học thức thì hoàn toàn có thể phủ nhận, một người không có học thức mà có thể thông thạo tiếng nước ngoài và trao đổi với doanh nhân nước ngoài, có thể nghiên cứu, sáng chế ra kỹ thuật và thuốc mới mà khiến các công ty dược phẩm ở nước ngoài đang tới tận cửa để mua?
Đùa gì thế, đây mà là người không có học thức, vậy thì những người như bọn họ là gì chứ?
Cũng vì vậy mà người trong vòng ai cũng đều cảm thấy rất tò mò về vẻ ngoài cũng như là cách ăn mặc của Tống Sở, rốt cuộc là giống với lời đồn hay là không giống chứ?
Nghiêm Phi đã nghe khá nhiều người nói về việc này, nhưng anh ta cũng lười phải phản bác lại, chỉ mong đợi đến lúc mấy người kia sau khi thấy Tống Sở rồi thì sẽ rớt mắt kiếng.
Anh tư Tống không ngờ em gái nhà anh ta lại nổi tiếng ở thủ đô như vậy.
Anh ta liền tỏ ra kiêu ngạo, ưỡn ngực rồi cười nói: “Đúng, em gái tôi là giỏi nhất.”
Vốn dĩ anh ta đang nghĩ đến việc cùng hai người này đi ra ngoài, nếu đối phương ai cũng có thân phận và địa vị cao, thì anh ta cũng có hơi mất bình tĩnh, nhưng bây giờ thì lý tưởng hào hùng toát ra hừng hực.
Em gái anh ta xuất sắc như vậy, người làm anh như anh ta cũng không thể kinh sợ, cũng phải xuất sắc như em gái, vì vậy nên anh ta lập tức ngồi thẳng lưng lên, tuyệt đối không thể để em gái bị mất mặt.
Ở bên kia, Tống Sở đang đỗ xe tại bãi đậu xe của cửa hàng tổng hợp.
Sau đó, Hoắc Dao nắm tay cô cùng đi tới cổng của cửa hàng tổng hợp, hai người đã hẹn nhau đi mua sắm vào hôm nay.
Hoắc Dao mặc trên người một chiếc váy màu trắng, trông rất thanh thuần và đáng yêu.
Hôm nay Tống Sở mặc một chiếc váy dài đỏ rực, nó không chỉ làm lộ ra vóc người lướt tha của cô, khuôn mặt xinh đẹp với khí chất tự tin mà còn khiến cô trở nên rực rỡ và xinh đẹp hơn.
Nơi mà hai người họ bước qua, ai nấy cũng đều quay đầu lại.
“Sở Sở, em có mấy người bạn cũng khá tò mò về chị, và mọi người ai cũng muốn được gặp chị, trưa nay chúng ta cùng đi tới nhà hàng tây để ăn cơm được không?”
Hoắc Dao nắm lấy tay Tống Sở rồi lắc lắc: “Em có nói với bọn họ là chị rất xinh đẹp, nếu không đi thì mọi người sẽ nghĩ là em gạt mọi người mất.”
Bộ váy đỏ mà Tống Sở đang mặc là do cô ấy tặng cô, hôm nay cũng là do cô ấy mặc, cô ấy cảm thấy màu này chỉ có Sở Sở mặc vào mới có thể toát ra vẻ rực rỡ và sống động như vậy.
Sở dĩ cô ấy muốn đưa Tống Sở đi gặp bạn cô ấy là vì hiện tại ở bên ngoài đang lan truyền mấy cái tin đồn khá khó nghe, nói là Sở Sở là gái nông thôn vừa xấu xí, quê mùa, lại không có học thức, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn chuyện này được.
Mà hiện tại, nhà hàng tây lại là nơi mấy người trẻ trong vòng thích đi, thế nên cô ấy muốn kéo Sở Sở tới để làm mù mắt chó của đám người đó.
Tống Sở cũng không hề biết ở bên ngoài đang có người cố ý tung tin đồn nhảm về cô, cô chỉ nghĩ là Hoắc Dao muốn kéo cô đi để khoe cái gì đó.
Từ trước tới giờ cô đều rất nuông chiều những cô gái trẻ xinh đẹp, hiền dịu, thế nên cô gật đầu và nói: “Được, hôm nay là sân của em, tất cả đều do em sắp xếp, chị theo em tới cùng.”
Hoắc Dao nhìn về phía Tống Sở với đôi mắt sáng rực: “Vậy buổi tối, chúng ta đi quán bar đi? Em vẫn chưa đi tới đó nữa.”
Lúc trước người nhà cô ấy không cho cô ấy đi, nhưng nếu đi cùng với Sở Sở, cho dù anh của cô ấy có biết thì cũng sẽ không mắng cô ấy, hoặc là báo lại với cha mẹ.
Tống Sở nghe nói hai tháng gần đây có quán bar xuất hiện ở trong thủ đô, và có rất nhiều người trẻ tới đó vào buổi tối để vui chơi giải trí.
“Được, nếu em muốn đi thì chị đi theo em.” Thật ra thì cô cũng cảm thấy khá tò mò về quán bar ở cái thập niên này.
Hoắc Dao lộ vẻ tươi cười: “Sở Sở, chị thật tuyệt quá đi, quyết định một cách dứt khoát như vậy.”