Toàn bộ người trong thôn vây quanh, người mổ heo kia nhanh chóng đem sạch nội tạng heo ra, lại chặt cả con heo ra.
“Đại đội trưởng, thịt này chia thế nào?” Lúc trước chia thịt heo đều là dựa theo công điểm, bây giờ ông ta lại lưỡng lự.
Đường Dân suy nghĩ rồi nhìn Tống Sở nói: “Heo rừng là cháu bắt và kéo xuống núi, cháu quyết định phân chia thế nào đi.”
Tống Sở cũng không từ chối ý tốt, cười nói: “Xem xem có bao nhiêu cân thịt heo, chia đều theo đầu người.”
“Đúng rồi, heo rừng là cháu dẫn theo chín người bọn họ bắt được, cho nên mười người chúng ta lấy hai phần, cái này mọi người không có ý kiến chứ?”
Đương nhiên cô muốn cho người của mình thêm phúc lợi rồi, để mọi người biết lăn lộn theo cô không những có thịt ăn, còn có thể ăn được nhiều.
Nghe cô nói chia theo đầu người, điều này khiến nhà nhiều người vui mừng hết sức.
“Không có ý kiến.” Nếu không có Tống Sở, mọi người cũng không chia được thịt heo, đừng nói cô lấy hai phần, lấy nhiều một chút cũng là chuyện đương nhiên.
Còn ngoài chín người có thể được hai phần, coi như mọi người có chút ý kiến cũng sẽ không nói ra, dẫu sao đây là việc đầu gấu Tống quyết định.
Mới ngày đầu tiên theo Tống Sở lên núi hái quả sở đã gặp phải heo rừng, còn có thể có thêm một phần, rất nhiều người ngưỡng mộ vận số của bọn họ tốt.
Hôm qua người ta vẫn còn do dự, cuối cùng không đăng ký, lúc nãy đều hơi hối hận.
Một con heo rừng bốn năm mươi cân lớn như vậy, một mình Tống Sở giết còn không bị thương, chứng tỏ theo cô lên núi thật sự không có nguy hiểm, nếu hôm qua đăng ký còn được chọn, hôm nay đã được thêm một phần thịt rồi.
Mọi người tưng bừng chia thịt heo, trừ người trong thôn, các thanh niên tri thức cũng một người một phần.
Ngoài thanh niên tri thức Khương, những thanh niên tri thức khác đều đã thay đổi ấn tượng về Tống Sở một chút.
Xem ra nữ đầu gấu thôn cũng không phải người tồi tệ.
Con heo rừng lớn mà Tống Sở bắt được, chia đều cho mỗi nhà ít nhất cũng có thể được hơn một cân thịt, ai nấy mặt mày hớn hở, vui mừng như Tết.
Tối hôm đó, có nhà nấu món thịt lợn rừng, cả thôn đều tỏa một luồng mùi thịt.
Chập tối, Tống Sở đưa cơm cho Cố Việt, những người khác của nhà họ Tống cũng không ở nhà, họ đều đi vào thôn tán gẫu với mọi người.
Trọng điểm thật sự là đi nghe người khác khen con gái/ em gái.
Cây đa lớn đầu thôn là nơi tán gẫu, nghỉ ngơi chính của thôn, chủ đề hôm nay đều xoay quanh Tống Sở và heo rừng, cũng làm cho lòng hư vinh của người nhà họ Tống được thỏa mãn rất nhiều.
Đường Phụng quyết định phải đối xử tốt hơn với con gái, Tống Hữu Phúc và mấy anh em nhà họ Tống cũng quyết định về sau phải đối xử với con gái/ em gái tốt một chút, sau này đi theo con gái/ em gái, tuyệt đối không sai.
Lần này ngay cả chị dâu cả Tống cũng tự hào, vui mừng theo, ở bên ngoài không ngớt lời khen em dâu, tiện thể thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của người khác.
Đây nhất định là lần đầu tiên người nhà họ Tống cực phẩm bị trong thôn ghét bỏ nhiều năm được nghênh đón, bọn họ có nằm mơ cũng đang cười.
Tống Sở đưa cơm cho Cố Việt, vài thanh niên tri thức ở chỗ thanh niên tri thức cũng đã mạnh dạn chủ động chào hỏi cô.
Bọn họ cũng đã phát hiện, chỉ cần đừng chủ động trêu chọc đầu gấu thôn, bình thường cô vẫn rất ôn hòa, đặc biệt là cô cười lên thật sự xinh đẹp, chỉ tiếc là chỉ dám nhìn từ xa.
Một nữ đồng chí xinh đẹp như vậy, sao lại là đầu gấu thôn chứ? Bằng không bọn họ cũng có thể theo đuổi.
Cố Việt đang miệt mài vẽ bản cấu tạo cải tiến của máy ép dầu, bên trên còn có không ít chỗ đã từng sửa.
Tống Sở đi qua đặt cái giỏ lên bàn, cúi đầu xem hình anh vẽ, không khỏi khen ngợi: “Học thần Cố, anh được nha, vậy mà sửa ra một số kế hoạch rồi.”
Quả nhiên cô không nhìn lầm người, tên này rất có ích.
Cố Việt đặt bút xuống, ngẩng đầu bắt được nụ cười trong mắt Tống Sở: “Cô xem hiểu?”
Tống Sở liếc anh một cái: “Anh đừng có xem thường người ta, tôi cũng là cấp học thần.”