Đám người Cố Việt ngồi ở tận cùng bên trong, hơn nữa ánh sáng vấn đề, cho nên Bao Hải không nhìn thấy.
Từ đó tới giờ anh ta rất thích xem người ta khiêu vũ, cho nên vị trí nằm gần đầu.
Về phần đám người Đỗ Đồng, tuy rằng thân phận bối cảnh đều rất mạnh, nhưng cô ta lại bất động nhìn các cô, người nhà của cô ta cũng không thể báo thù.
Hơn nữa trong ấn tượng của anh ta, mấy người phụ nữ đám Đỗ Đồng này rất kiêu ngạo và khó tính, muốn dung nhập vào phạm vi của bọn họ là điều không dễ dàng.
Cho nên lúc này anh ta đã coi đám người Tống Sở trở thành người hầu, lúc này mới sẽ chủ động mở miệng.
Tống Sở sao có thể không nhìn ra, người này muốn ăn đòn.
Cũng đã lâu rồi không ra tay, cảm thấy tay hơi ngứa rồi.
Cô vừa mới chuẩn bị lên tiếng thì người trẻ tuổi trước mặt đã vênh váo mở miệng: "Tiểu mỹ nữ, đây là Bao thiếu gia, con ông cháu cha ở thủ đô."
"Anh ta coi trọng cô thì đó chính là may mắn của cô, cần phải thức thời, chỗ tốt sẽ không thiếu phần của cô đâu." Anh ta cười khà khà.
Thực ra anh ta liếc mắt một cái là đã nhìn trúng tiểu mỹ nữ này rồi , chỉ tiếc Bao Hải đã nhìn trúng, anh ta cũng chỉ có thể buông tha.
Tống Sở genius mày: "Chắc là đầu óc mấy người không có vấn đề đâu nhỉ? Thức thời thì cút đi, bằng không đừng trách tôi không khách khí."
Cô lại mang theo vài phần ghét bỏ nói với Bao Hải "Về phần anh, từ đó tới giờ tôi không thèm quan tâm tới mấy tên đàn ông xấu, cho nên cũng chẳng vừa mắt anh đâu."
Nghe cô nói như thế, đám người Đỗ Đồng nhịn không được cười ra tiếng, "Sở Sở nói rất hay, đàn ông xấu ai thèm chú ý."
"Còn có đàm đàn ông hèn mọn các anh nữa, thức thời thì nhanh chóng cút đi." Các cô cảm thấy đám người Bao Hải quá chướng mắt, ảnh hưởng tới tâm trạng vui vẻ của các cô.
Trong nháy mắt sắc mặt của đám người Bao Hải âm trầm vài phần.
Anh ta đã quen làm mưa làm gió rồi, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có người phụ nữ nào dám nói những lời thế này với mình.
Huống chi anh vẫn tự xưng là con ông cháu cha ở thủ đô, tướng mạo vẫn vẫn được coi là ưu nhìn, bây giờ vậy mà lại có người dám nói anh ta xấu, mấu chốt còn là người phụ nữ của Cố Việt, chuyện này không thể nhẫn nhịn được.
"Tiểu mỹ nữ cảm thấy không vừa lòng cũng chẳng sao cả, đêm nay tôi đảm bảo sẽ để cô thích đến không thể thích thêm được nữa." Anh ta híp mắt nói.
Không biết người phụ nữ của Cố Việt nếm vào sẽ có vùi mị gì đây chỉ? Anh ta vừa nghĩ thôi mà đã thấy toàn thân hưng phấn.
Ngày hôm nay mặc kệ nói như thế nào, anh ta nhất định phải ôm được Tống Sở vào tay, để cho Cố Việt mang danh bị đội nón xanh, anh ta còn chưa từng thấy qua dáng vẻ phát điên của đối phương đâu.
Hai ngày trước vậy mà Cố Việt lại dám thẳng thừng gạch bỏ hạng mục tham gia đấu thầu của công ty anh ta, làm anh ta tới tham gia buổi gặp mặt, tìm quan hệ rồi mà vẫn không thành công.
Vốn dĩ anh ta muốn đi tìm Cố Việt tính sổ, nhưng trái lại bị người nhà cảnh cáo một phen, hai ngày này cơn tức này càng lớn hơn.
Hiện tại vận khí thật tốt, gặp được người phụ nữ của Cố Việt, anh ta không làm gì đó thì thật có lỗi với cơn tức hai ngày hôm nay.
"Cút!" Trong mắt Tống Sở tràn đầy chán ghét phụ ra một chứ.
Trong ánh mắt của tên Bao Hải này để lộ anh ta muốn làm chuyện gì, quả thực không phải chuyện tốt.
Bao Hải vuốt cằm cười nhìn Tống Sở, mang theo một loại kích động nhất định phải có được, cùng với việc cho Cố Việt mang tiếng bị đội nón xanh, "Còn rất đanh đá đấy, nhưng mà tôi thích người như cô, nếm thử chắc sẽ có thích thú lắm."
Sau đó phất tay nói với người phía sau, "Đưa tiểu mỹ nhân này tới phòng tôi."
Bên cạnh câu lạc bộ giải trí có mở một khách sạn tư nhân, hai ngày nay Bao Hải náo loạn mâu thuẫn với gia đình, đúng lúc anh ta ở lại chỗ này.
"Vâng!" Người hầu của Bao Hải cũng chưa từng thấy Tống Sở, cho rằng cô chỉ là một cô hầu thôi, cho nên bọn họ không sợ bị phạt.
Lập tức đi tới bắt Tống Sở.