Bao Hải đối xử tàn nhẫn với người khác, thậm chí trên tay còn dính không ít máu, tác phong hành sự cũng rất hung ác hiếu chiến, nhưng cũng là một tên mềm nắn rắn buông, vô cùng quý trọng cái mạng nhỏ của mình.
Cũng bởi vậy lần này ngay cả lòng muốn trả thù cũng không dám có.
Hơn nữa cho dù có thuê người trả thù, vậy cũng phải đánh thắng mới được. . .
"Cút, tôi cút!" Bao Hải từ từ che ngực đứng lên, trừng trừng hai người đang đứng lên cách đó không xa, "Còn không qua đây đỡ tôi."
Lúc này hai người kia mới vội vàng nhịn đau đi tới đỡ anh ta rồi rời đi theo một đường khác.
Lần đầu tiên bọn họ gặp được một người phụ nữ hung dữ như vậy, thật là đáng sợ.
Những người bị đã bay khác cũng đứng lên, chạy theo sau.
Chờ đám người Bao Hải i rồi, những người ở đây vẫn còn chưa phản ứng lại.
Vốn dĩ Cố Việt muốn tới đây dạy cho Bao Hải một bài học, nhưng không nghĩ tới Tống Tiểu Sở nhà mình lại rất đẹp trai lạnh lùng thu dọn tên khốn kiếp kia rồi.
Cũng bởi vậy anh chỉ đứng ở cách đó không xa, trầm mê trong vẻ anh dũng tuyệt sắc của cô.
Tống Sở sớm đã phát hiện ra Cố Việt, thu lại sát ý trong ánh mắt, nghiêng người nhìn về phía anh.
Sau đó giơ tay lên vẫy anh, "Xem đủ chưa?"
Gương mặt Cố Việt rạng rỡ đi tới trước mặt cô, cưng chiều nói: "Chưa nhìn đủ, em quá đẹp!"
Đám người Dư Huy nghe được câu này thì thoáng cái đã hoàn hồn: ". . ."
Tống Sở cho anh một nụ cười tươi, "Vẫn là anh tinh mắt!"
Cố Việt chủ động nắm tay cô giống như tuyên bố, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Đương nhiên rồi."
Nhìn thấy nụ cười cưng chiều của Cố Việt, đám người Dư Huy đột nhiên cảm thấy giống như đây là lần đầu tiên quen anh.
Ngoại trừ đám người Dư Huy ra, ánh mắt của một cô gái có dung mạo xinh đẹp nhưng lạnh lùng ngồi ở góc trong cùng cũng rơi xuống người Cố Việt.
Từ khi cô ta quen Cố Việt tới bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên thấy anh cười tươi thế này, cưng chiều thế này.
Thì ra không phải Cố Việt đối xử lạnh lùng với phụ nữ, mà là phải xem người phụ nữ kia là ai mà thôi.
Sau đó ánh mắt của cô ta lại rơi xuống người lúc này khiến người khác cảm thấy phong hoa tuyệt đại là Tống Sở , cho nên Cố Việt thích kiểu phụ nữ này à?
Nhưng mà cô ta thua cũng không oan.
Nhấc ly rượu trong tay lên uống một ngụm, cô ta đứng dậy nói với người ngồi bên cạnh: "Anh, em đi đây."
Quý Hải Phong còn đang bị tư thế oai hùng hiên ngang lúc đánh người của Tống Sở làm cho kinh ngạc đến ngây người, nghe thấy em gái nói câu này thì giật mình bật thốt, "Em không tìm Cố Việt à?"
Hôm nay anh ta dẫn em gái tới nơi này cũng là bởi vì nghe nói Cố Việt và bạn bè tụ tập ở đây, cho nên liền cố ý chạy tới.
Vốn dĩ em gái muốn tìm cơ hội thổ lộ với Cố Việt, bây giờ cứ đi như vậy à?
Quý Thanh Thanh lắc đầu, "Không cần thiết!"
"Đi thôi!" Cô ta cầm túi cất bước đi về phía cửa sau.
Quý Hải Phong ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Việt và Tống Sở nam tuấn nữ mỹ giống như một đôi bích nhân đang đứng cách đó không xa, thở dài.
Người lạnh lùng xa cách như Cố Việt mà có thể lộ ra nụ cười cưng chiều thoải mái như vậy, nói rõ thật sự yêu thích Tống Sở, em gái của anh ta đâu còn hi vọng.
Nhưng mà sớm chặt đứt ý niệm trong đầu như này cũng tốt.
Anh ta không chút do dự lập tức đuổi theo.
Bên kia, đám người Hoắc Dao cũng hồi thần, đều chạy tới.
Hoắc Dao trực tiếp ôm lấy cánh tay của Tống Sở, cho cô một ánh mắt sùng bái nói: "A a a, Sở Sở vừa nãy cô thật đẹp trai."
Vừa nãy thư thế đánh người của Tống Sở thực đúng là không cần quá đẹp.
Đám người Đỗ Đồng cũng muốn ôm Tống Sở, bọn họ quá kích động, sao cô có thể đẹp trai vậy chứ?
Sau đó lại cảm thấy Cố Việt đi theo Tống Sở rất chướng mắt, vậy mà lại bá chiếm Sở Sở.
"Sở Sở, ngay cả thân thủ cô cũng tốt quá, sao cô có thể lợi hại như vậy được chứ? Cô đúng là không gì là không thể." Đỗ Đồng thật muốn đẩy Cố Việt ra, đi tới ôm một cánh tay khác của Tống Sở.