Phải giải quyết xong anh cả Tống và chị dâu hai Tống xong rồi, Đường Phượng và Tống Hữu Phúc cũng đã có phản ứng.
"Út Bảo, mẹ và cha con cũng đi?" Đường Phượng đương nhiên là không muốn xa con gái.
Tống Sở gật đầu: "Người một nhà cũng ta đương nhiên là phải ở chung rồi, cha mẹ là trụ cột của nhà chúng ta, đương nhiên cũng phải đi."
Đường Phượng vui vẻ không ngớt, "Đúng, mẹ phải đi cầm lái cho các con."
Thật ra bà chưa từng nghĩ tới vấn đề sẽ làm liên lụy tới con gái, thật sự là là người có lòng tự tin nhiều nhất vào Út Bảo nhà mình.
Út Bảo nhà bà có bản lĩnh nhất, nếu đã để bọn họ tới thủ đô, vậy đương nhiên là không có bất cứ vấn đề gì hết.
Mấy ngày nay mặc dù cuộc sống ở nhà máy trang phục của bà trôi qua rất đầy đủ, nhưng rất lâu mới có thể gặp được con gái, bà rất nhớ con, vẫn rất muốn ở bên cạnh con gái.
Trước đây bà đều nghĩ, đợi tiết kiệm được chút tiền thì tới thủ đô tìm con gái.
Nhưng mà vẫn là Út Bảo nhà mình hiếu thuận nhất, còn không chờ bà nói thì đã muốn đốn bọn họ tới thủ đô rồi.
Tống Hữu Phúc cũng rất vui mừng, nhưng mà nhiều hơn là cảm giác thấp thỏm, "Út Bảo, anh cả con còn có thể tới đó giúp đỡ con, cha và mẹ con tới đó rồi thì có thể làm cái gì? Có thể gây thêm phiền phức cho con hay không?"
Tống Sở còn chưa lên tiếng, Đường Phượng đã không chịu nổi rồi.
Dùng sức nhéo cánh tay của ông một cái, "Tôi tới chăm sóc cho Út Bảo, ông mới là thêm phiền ấy."
Lão già chết tiệt này có biết nói chuyện không vậy? Hai người sao có thể là phiền phức chứ, đây đều là vì không muốn rời xa con gái.
Tống Hữu Phúc: ". . ." Cánh tay của ông đau quá, bà già này có thể vào thành phố nhưng mà vẫn là con cọp mẹ thôi.
Ông chỉ lo lắng hỏi một câu thôi, đến nỗi nhéo ông vậy sao? Mấu chốt là ông còn không dám phản kháng. . .
Tống Sở nhìn dáng vẻ ông bị bắt nạt nhưng không dám phản kháng, cười nói: "Ai nói hai người không thể làm việc chứ, con đã giúp hai người nghĩ xong rồi."
"Mẹ sẽ mở một phòng làm việc về thời trang, chuyên thiết kế quần áo cho người ta, với tay nghề của mẹ, việc làm ăn nhất định sẽ không kém."
"Cha, nếu như cha không muốn đi chung với anh cả quản lý đất núi giúp con thì cứ mở một cửa hàng gia dụng, đến lúc đó sẽ để gia dụng do cha tự làm vào tiệm để bán, giai đoạn trước đó con sẽ giúp cha vẽ bản thiết kế, giai đoạn sau sẽ tìm vài người tới chuyên thiết kế, cũng đảm bảo là việc làm ăn sẽ không kém."
Sau khi cha mẹ cô có được công việc hiện tại, hai người tỏa sáng có được mùa xuân thứ hai, cảm thấy tinh thần cũng phấn chấn, sau này nhất định sẽ không chịu ngồi yên, vẫn nên làm sự nghiệp của riêng mình.
Để cho bọn họ tự mở phòng thiết kế và cửa hàng gia dụng, lúc bắt đầu nhất định sẽ bị dọa sợ, vậy chi bằng đi bước đầu tiên trước, sau này lại dần dần mở rộng, có kiến thức và kinh nghiệm rồi, sau này đương nhiên cũng có dũng khí đứng ra làm ăn lớn.
Đường Phượng và Tống Hữu Phúc đều không nghĩ tới con gái đã giúp bọn họ sắp xếp công việc xong hết rồi, thật ra bọn họ cũng thật sự luyến tiếc công việc trong huyện.
"Vậy thì tốt quá, sau này mẹ sẽ thiết kế quần áo cho người thủ đô, sau khi người trong thôn biết nhất định sẽ ngưỡng mộ chết mất." Đường Phượng cười ha hả nói.
Bà rất có tự tin với tay nghề thiết kế và may quần áo của mình.
Tống Hữu Phúc cũng ngạc nhiên nói: "Đất núi con cứ giao cho anh cả quản lý đi, cha thích làm đồ gia dụng hơn, vậy cha sẽ mở một cửa hàng gia dụng."
"Không nghĩ tới cha cũng có thể làm đồ dùng gia dụng cho người thủ đô, tổ tiên mà biết nhất định sẽ rất vui mừng." Ông hưng phấn nói.
Nhà họ Tống bọn họ thật đúng là hương hỏa thịnh vượng, càng ngày càng phát triển không ngừng.
Đám người Tống Sở : ". . ." Chuyện này thì có quan hệ gì với tổ tông chứ? Nhưng mà cha mẹ vui vẻ là được rồi.