Hơn nữa, xưa nay cô ta đều là rất tin tưởng với lời nói của cô em chồng, nếu như đổi thành người khác nói hợp tác xã sắp đóng cửa thì cô ta chắc chắn sẽ trực tiếp bỏ ngoài tay ngay, chuyện này sao lại có thể chứ?
Nhưng mà là em chồng nói, cô ta cảm thấy rất có lý, cho nên vẫn là tìm một đường để đi ra trước.
Anh ba Tống đen mặt nói: "Làm sao anh có thể không cưỡng lại được cám dỗ chứ, anh cũng không phải là Trần Thế Mỹ, hơn nữa anh vốn là cũng chỉ muốn dẫn em cùng đi đến thủ đô thôi.”
Mặc dù ban đầu anh ta cưới Quách Xuân là vì công việc và trợ giúp gia đình tốt hơn, nhưng kết hôn qua những năm nay, cô ta đối với mình cũng tốt và quan tâm ân cần, anh ta vẫn luôn cảm nhận được, đồng thời cũng sinh ra cảm tình tương đối sâu đậm.
Anh ta cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ một mình đến thủ đô và bỏ mặc vợ.
Chị dâu ba cười, khoác lấy cánh tay của anh ta, vẻ mặt đầy tình yêu và khâm phục nói: “Em cũng biết anh đối với em là tốt nhất mà."
Trong nhà ở trước mắt mọi người anh ba Tống đều tương đối dè dặt, ho khan một tiếng, nói: "Nói nhảm, em là vợ của anh, anh không đối xử tốt với em thì với ai nữa chứ!"
Những lời này lại càng đưa tới ánh mắt của chị dâu ba Tống tràn đầy tình cảm mật ngọt, người đàn ông của cô ta quá tốt.
Tống Sở nhìn dáng vẻ của hai người thì cười khẽ nói: "Người một nhà của chúng ta chính là phải thật chỉnh tề, đi đâu cũng phải đi cùng nhau."
“Đúng đúng, Sở Sở nói quá đúng.” Anh ba Tống là người đi ra phụ họa đầu tiên.
Những người khác cũng tán thành mà cười nói: “Đúng vậy, người một nhà của chúng ta là phải thật chỉnh tề.”
Thời gian kế tiếp, Tống Sở trở về thôn một chuyến, thăm nhà bác và cậu rồi lập tức về đến huyện thành tiếp tục chuyện học tập.
Trong khoảng thời gian này, Thịnh Thanh Dương đã gọi điện thoại tới và gọi cô đi ra ăn cơm.
Hai người gặp mặt nhau ở trong tiệm cơm quốc doanh, Thịnh Thanh Dương nhìn qua thì trông chững chạc, kiềm chế và tràn đầy năng lượng hơn hẳn, hiển nhiên tới huyện Nam rèn luyện trong thời gian một hai năm, thu hoạch về vẫn rất nhiều thứ.
“Sở Sở, đã lâu không gặp.” Thịnh Thanh Dương chủ động kéo ghế ra cho cô.
Tống Sở ngồi xuống, cười nói: "Đúng vậy! Hôm nay anh mời tôi đi ăn cơm, là muốn tạm biệt sao?"
Ngày hôm qua lúc cô và Cố Việt liên lạc điện thoại, nghe anh nói Thịnh Thanh Dương muốn chuyển về lại thủ đô.
Thịnh Thanh Dương cũng không ngạc nhiên khi cô biết chuyện, mỉm cười gật đầu, nói: "Đúng vậy, hai ngày nữa tôi sẽ trở về thủ đô rồi, nên muốn tìm cô tụ họp ăn một bữa cơm để tạm biệt."
Anh ta đã làm rất nhiều chuyện thực tế ở huyện Nam, với Tống Sở cũng tính là quan hệ không thể tách rời.
Tống Sở nâng ly trà lên, cười nói: "Tôi lấy trà thay rượu kính anh một ly, chúc sự nghiệp của anh sẽ liên tiếp mà nâng cao."
Lần này Thịnh Thanh Dương trở về, đương nhiên là đã tăng lên rất nhiều.
Thịnh Thanh Dương cười và đụng ly với cô một cái, nói: "Xin nhận lời chúc lành của cô."
"Cũng không bao lâu nữa cô sẽ đến thủ đô lên đại học, đến lúc đó chúng ta giữ liên lạc, tôi không chừng là cũng có không ít chuyện, phải nhờ cô giúp chỉ bảo mà.” Anh ta hào phóng nói.
Lần này, anh ta được điều động trở về bộ kinh tế đối ngoại ở thủ đô, thật đúng là có thể sẽ có chuyện phải hỏi đến ý kiến của Tống Sở, anh ta cũng nghe nói về chuyện dự án hợp tác của cô với đám người Phỉ Lân, Phỉ Đình.
Xét về ánh mắt và tầm nhìn xa ở trong phát triển kinh tế, Tống Sở chắc chắn là người lợi hại nhất trong những người mà anh ta đã từng gặp.
Tống Sở khẽ cười nói: "Chuyện đưa lời khuyên thì chưa nói tới, nhưng mà nếu như anh có vấn đề gì thì lúc nào cũng có thể liên lạc, chúng ta sẽ cùng nhau trao đổi."
Bọn họ đều là bạn của nhau, chỉ điểm một hai với Thịnh Thanh Dương, thì cô vẫn có thể làm được.
“Có những lời nói này của cô thì tôi yên tâm rồi.” Thịnh Thanh Dương tràn ngập nụ cười, nâng ly nói: “Tôi cũng chúc cô lấy được thành tích tốt khi thi vào trường đại học, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở thủ đô!”
“Cảm ơn anh, hẹn gặp lại ở thủ đô!” Tống Sở cụng ly với anh ta, hai người trò chuyện một lúc cơm nước xong rồi thì lập tức giải tán.
Chỉ chớp mắt một cái đã đến lúc thi vào trường đại học, hộ khẩu của Tống Sở ở huyện Nam, cho nên cũng chỉ có thể ở lại huyện Nam để thi.
Sau khi thi xong cũng không rời đi, phải đợi điểm số thi vào đại học rồi điền đơn nguyện vọng.
Hôm nay, cô đang tưới hoa ở trong sân, anh ba Tống lần đầu tiên không để ý tới hình tượng mà xông vọt vào: "Em gái, em gái."
Thấy anh ba chạy mà tóc tai rối bời, Tống Sở cười hỏi: "Anh ba, xảy ra chuyện gì vậy?"
“Em gái, em gái, em là trạng nguyên của tỉnh, em thi được điểm cao nhất tỉnh của chúng ta đấy!” Anh ba Tống kích động mà hô to.