Thực ra thì cho dù không đưa ra nhiều điều kiện ưu đãi như vậy, Tống Sở cũng là không chuẩn bị thay đổi nguyện vọng.
Đại học nông nghiệp thủ đô đã chủ động đưa ra những điều kiện ưu đãi, điều đó cũng khiến cho Tống Sở cảm nhận được thành ý cực to lớn của bọn họ, vì vậy lập tức gõ thước tay quả quyết cam kết nhất định sẽ không thay đổi nguyện vọng.
Lúc này hiệu trưởng mới thở phào nhẹ nhõm thật lớn mà cúp điện thoại, trong lòng nhất thời lại càng sinh ra một loại hãnh diện.
Trường đại học nông nghiệp thủ đô của bọn họ lại có thể phòng thủ trước việc Hoa Đại và Kinh Đại muốn đào người, đây là tình huống mà chưa từng có từ trước đến nay, quá phấn chấn lòng người.
Các lãnh đạo trường khác cũng cùng kích động giống như nhau, chỉ chờ tới tháng sau Tống Sở đến trường học xác nhận báo danh xong là bọn họ đã có thể ra ngoài khoe khoang thật tốt.
Chỉ cần cái danh trạng nguyên cả nước này thôi cũng đủ để khiến cho các học viện lớn hâm mộ một phen với bọn họ, chứ nói chi là Tống Sở đã có danh tiếng không nhỏ ở lĩnh vực sinh học.
Bởi vì đã đáp ứng với Tống Sở là sẽ giúp cô một tay tìm một chút đỉnh núi lân cận trường đại học Nông nghiệp, cùng với một nơi thích hợp để xây dựng phòng thí nghiệm cho nên cùng ngày, hiệu trưởng đã dẫn người theo đích thân mình đi giúp nhìn.
Bất kể như thế nào đi nữa thì cũng phải làm xong chuyện này, như vậy mới có thể giữ lại được một thiên tài như Tống Sở.
Ở bên kia, Tống Sở đi theo cha mẹ trở về thôn.
Người dân trong thôn đã sớm nhận được tin tức, mấy người bọn họ vừa mới xuống xe, những người dân sau khi phát hiện đều đã rối rít chạy tới.
“Sở Sở, cháu thật sự thi về được trạng nguyên sao?” Một vị trưởng tộc nhà họ Tống ở trong thôn này, không nhịn được mà vẻ mặt đầy kích động nhìn Tống Sở hỏi.
Lúc trước khi nghe được tin tức này, bọn họ hoàn toàn không thể tin tưởng được.
Tống Sở khẽ cười, nói: "Đúng vậy, lần này cháu thi được trạng nguyên cả nước."
Trưởng tộc lập tức hô to, nói: "Được rồi, quá tốt!"
"Sở Sở à, cháu thật là tranh sĩ diện cho nhà ông Tống chúng ta, nhà ông Tống chúng ta mà cũng còn có lúc xuất hiện ra một trạng nguyên, tổ tiên chúng ta nhất định sẽ rất vui mừng. Ngày mai chúng ta sẽ đi cúng tế, nói cho bọn họ cái tin tức tốt này." Ông ấy nước mắt lưng tròng mà nói.
Ở trong thôn, họ Tống là một cái họ lớn, đã tồn tại trên trăm năm, vì vậy gần như mỗi nhà đều có thể dính người có cố, theo lời mấy ông lão nói, ngược dòng về thời điểm trước nhất, đều là thuộc về một tổ tiên mà.
Cũng vì vậy mà việc Tống Sở trở thành trạng nguyên của cả nước và toàn tỉnh, đó chính là làm vẻ vang cho tổ tiên và nhà ông Tống bọn họ, để cho bọn họ quá có mặt mũi.
Gần đây bọn họ đi ra ngoài, ai nấy cũng đều ngẩng cao đầu ưỡn ngực gánh gió, những thôn khác không có ai là không hâm một viện thôn bọn họ xuất hiện ra một con phương hoàng vàng cả.
Tống Hữu Phúc thấy vậy thì lập tức bước tới đỡ ông ấy lấy, trấn an nói: "Ông đừng quá kích động, Sở Sở chỉ thi được trạng nguyên mà thôi, cũng không có gì to tát đâu ạ."
Sau đó, lập tức bị trưởng tộc cầm cây gậy lên, nói: "Chết tiệt, sao lại không thấy cháu thi được trạng nguyên trở về chứ hả? Cũng không thấy ai những người khác có thể làm được?"
"Làm sao có thể không có chuyện gì to tát chứ? Sở Sở của chúng ta lại có vận may rất lớn như vậy, phải là phượng hoàng vàng một bước lên trời, cháu cũng đừng liên lụy kéo chân sau của con bé, nếu không mấy ông lão bọn ông nhất định sẽ không buông tha cho cháu." Mặc dù trưởng tộc đã tám mươi tuổi, nhưng nhắc tới chuyện này thì tinh thần lại rất phấn chấn.
Mây vị trưởng tộc nhà họ Tống khác cũng rối rít đồng tình, nói: "Đúng vậy, Sở Sở lại chính là phượng hoàng vàng của nhà ông Tống của chúng ta, cũng là niềm tự hào của thôn Hạ Bá chúng ta, nếu như cháu dám kéo chân sau của con bé, mấy lão già bọn ông sẽ lập tức đánh gãy chân cháu đấy.”
Cái người Tống Hữu Phúc này thật là khác người, nếu như đổi thành bọn họ có được một cô con gái như vậy thì cũng chẳng phải là sẽ khoe khoang đến tận trời cao sao, vậy mà ông lại còn nói là chẳng có gì to tát.
Tống Hữu Phúc: "..." Ông thì chỉ là tùy tiện khiêm tốn, để cho trưởng tộc đừng kích động quá, ai ngờ ông ấy hoàn toàn không cảm kích mà còn muốn đánh gãy chân ông, thật là khó cho ông.
Nhưng mà, nhìn thấy mấy vị tốc lão có quyền uy nhất nhà ông Tống cũng đích thân tới đây, còn có dáng vẻ coi trọng và lấy làm vinh quang với con gái ông, ông lại không kiềm lòng được mà bắt đầu ngẩng cao đầu ưỡn ngực tự hào, đây chính là con gái ông, ai cũng đều ghen tị không ngớt.