Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 731 - Chương 731. Niềm Tự Hào Của Cả Thôn 2

Chương 731. Niềm tự hào của cả thôn 2 Chương 731. Niềm tự hào của cả thôn 2

Mọi người thấy cô thi đậu trạng nguyên như vậy mà vẫn là người dễ gần và bình dị giống như trước kia, không giống như những người một khi được toại nguyện là ánh mắt lập tức cao lên trên đỉnh đầu, lại càng thích cô hơn mấy phần nữa.

Bất kể là nói như thế nào, dù sao Tống Sở chính là niềm tự hào và niềm hy vọng của cả thôn bọn họ.

Mọi người cũng tương đối biết điều, ngồi một lúc ở nhà họ Tống rồi rời đi, dọc trên đường đi đều nói chuyện khen ngợi Tống Sở.

Nhà hai bác trai và nhà ba người cậu của Tống Sở chờ sau khi người dân trong thôn rời đi cũng đến nhà chúc mừng.

Ngoại từ một lượt khen ngợi không lấy tiền đối với Tống Sở, thì cũng khen ngợi Đường Phụng và Tống Hữu Phúc một lượt, làm cho hai người họ vô cùng vui mừng và đắc ý.

Quả nhiên, con gái là vì bọn họ mà không chịu thua kém ai.

Đặc biệt là Tống Hữu Phúc, được anh trai và chị dâu khen mặt đầy cảnh xuân, dường như là thời khắc vinh quang nhất trong cuộc đời của ông.

Ông chính là người có công của nhà ông Tống, lại có thể sinh ra được một người con gái vinh quang xuất sắc như vậy.

Tống Sở ở lại trong thôn mấy ngày tràn ngập sự nhiệt tình và sự khen ngợi, sau đó bảo với đám người anh cả Tông làm xong thì chuẩn bị tháng sau lập tức rời đi, cô đồng thời cũng sẽ trở về huyện thành.

Không còn cách nào, thật sự là những người dân trong thôn quá nhiệt tình, cô đi ra cửa là sẽ được mọi người khen một lượt, lại còn có người của những thông khác cố ý đi đến đây để nhìn thấy cô, nói cô nào là sao Văn khúc hạ thế, cô chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ chạy.

ở huyện thành mỗi ngày Tống Sở đều ở nhà tưới hoa trồng một ít cỏ, cuộc sống quá nhàn nhã tự tại, lúc không có người thì vào phòng thí nghiệm, lật xem những tài liệu và những sách liên quan đến dược liệu, giống trái cây, rau cải, nhiên liệu, cây lương thực.

trong những cuốn sách và tài liệu này có rất nhiều thứ hữu dụng, làm như thế nào để nâng cao sản lượng của cây lương thực, làm như thế nào để chiết cây làm cho cây ăn trái tối ưu, làm như thế nào để vun trồng một số loại dược liệu khó nhân giống nhân tạo.

Cứ như thế thời gian một bên đọc sách một bên nhàn nhã lập tức đã trôi qua một tháng.

Cách thời gian báo danh chỉ còn mười ngày, Tống Sở sẽ để cho người nhà xử lý xong chuyện của mình, sau đó cùng đi lên thủ đô.

Các cô lại quay trở về thôn một chuyến, từ giã những người bạn bè thân thiết ở trong thôn, dù sao lần rời đi này, cũng sẽ không trở lại trong thời gian ngắn.

Và tin tức Tống Sở muốn dẫn cả nhà lên thủ đô cũng được truyền ra khắp thôn, làm cho từng người trong thôn đều kinh ngạc không thôi.

Không ai nghĩ đến, Tống Sở đi đến thủ đô để học đại học, thậm chí còn ngay cả cả nhà cũng dẫn theo, vì vậy không nhịn được các loại hâm mộ với người nhà ông Tống.

“Hữu Phúc lại có thể nuôi được một cô con gái ngoan như vậy, nhanh như thế đã muốn đi theo đến thủ đô để hưởng phúc rồi.”

“Đúng vậy, trước kia Hữu Phúc trong thế hệ của chúng ta, cuộc sống chắc hẳn là chưa ra hình ra dáng gì nhất, ai có thể nghĩ đến bây giờ người ta ngược lại là phát đạt nhất.”

“Không có cách nào, ai bảo tên đó không biết đã có được may mắn lớn lao gì, sinh ra được một người con gái xuất sắc như Sở Sở vậy, cái này không phải một chút đã xoay mình được.

“Tôi nghe nói Đường Phụng và Hữu Phúc đi thủ đô, đích thân Sở Sở còn phải mở cho bọn họ tiệm bán quần áo và tiệm đồ dùng trong nhà nữa, nhà ai có thể nuôi được người con gái có hiếu với cha mẹ như vậy chứ.”

“Bất kể nói thế nào, hai người đều là cha mẹ của Tống Sở, đi theo để hưởng phúc cũng là đúng, người may mắn nhất thật ra thì chính là mấy người an hem nhà họ Tống, ngay cả anh hai Tống trước kia chỉ thích giở thủ đoạn trộm cắp và tên đầu đường xó chợ như anh tư Tống người ta cũng được thơm lây còn có tiền đồ rộng lớn.”

“Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến anh tư Tống có thể có vận may là có được sự hỗ trợ của Sở Sở như vậy, nếu không thì năm ngoái tôi đã gả con gái cho nó rồi.”

“Bà thôi đi, anh tư Tống người ta sẽ để mắt đến con gái nhà bà à? Người ta đi đến thủ đô cô gái nào mà người ta không thể cưới chứ.”

“Tôi đây không phải là đang hối hận à, sớm biết như vậy phải định người con rể này rồi, nếu không con gái của tôi cũng có thể cùng đi đến thủ đô rồi.”

“Nhắc tới cái này, Sở Sở thật sự quá là xuất sắc và phúc hậu, lần này ngay cả anh hai Tống và chị dâu ba Tống cũng dẫn đi theo, nghe nói Sở Sở còn sẽ giúp sắp xếp công việc.”

Em gái và em chồng như vậy, chắc chắn là khó tìm ở trên đời, bọn họ làm sao không được gặp phải? Hâm mộ quá đi thôi…

Bình Luận (0)
Comment