Trước đó anh ba Tống nhập học ở trường đại học, hai ngày trước người nhà cùng anh ta đi báo danh, sau đó vào ký túc xá.
Quách Xuân ở nhà phụ mẹ chồng may quần áo trước.
Đến ngày báo danh cuối cùng Tống Sở mới qua, bởi vì đại học nông nghiệp ở vùng ngoại ô, hơi xa nhà, cô không cho người trong nhà đưa đi.
Hôm qua Cố Việt đã báo danh xong rồi, hôm nay đặc biệt lái xe qua đón cô.
Mấy người Đường Phụng đưa Tống Sở đến đầu ngõ, sau khi nhìn cô lên xe mới trở về nhà.
“Anh muốn ở nội trú hay ở nhà?” Tống Sở tựa lên lưng ghế ngồi nghiêng đầu hỏi anh.
Cố Việt vừa lái xe vừa nói: “Thứ hai đến thứ năm ở nội trú, thời gian còn lại ở nhà.”
“Như vậy cuối tuần chúng ta có thể gặp nhau rồi.” Anh cười rồi nói thêm một câu.
Tống Sở khẽ cười gật đầu: “Em cũng nghĩ như vậy.”
“Thật ra chúng ta muốn gặp nhau cũng đơn giản, đến lúc đó đến phòng thí nghiệm là có thể gặp rồi.” Theo tình cảm ngày càng sâu đậm của bọn họ, khoảng cách xa chút cũng có thể cùng nhau vào phòng thí nghiệm.
Mặc dù khoảng cách giữa đại học Trung Hoa và đại học nông nghiệp không gần, nhưng đúng lúc ở trong phạm vi khoảng cách liên thông có thể cùng nhau vào không gian phòng thí nghiệm.
Gặp đèn đỏ, Cố Việt đưa tay nắm lấy tay Tống Sở xoa xoa: “Ừ, lúc không có việc gì, mỗi ngày chúng ta cũng có thể gặp mặt trong không gian phòng thí nghiệm.”
“Qua khoảng thời gian chúng ta có thể đều bận rộn rồi.” Bây giờ bọn họ còn chưa phát triển hạng mục mới trong tay, qua khoảng thời gian chắc sẽ bắt đầu thí nghiệm rồi.
Tống Sở nhấc tay anh lên cạ trên mặt: “Đúng đó, rất nhanh lại phải bận rộn rồi.”
Hai người trò chuyện, bất giác đã đến cổng đại học nông nghiệp thủ đô.
Đỗ xe xong, Cố Việt cùng Tống Sở đi báo danh.
Trường học có chỗ chuyên tiếp đón tân sinh viên, do trước đây trong trường có tiếp đón sinh viên công, nông, binh đến học.
Hôm nay Tống Sở mặc một chiếc áo sơ mi trắng tay ngắn và một chiếc quần đen, ăn mặc như bao người, nhưng vì tướng mạo và khí chất khá xuất chúng, nên sau khi vào trường đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Huống hồ bên cạnh cô còn có một học thần Cố tuấn tú ăn mặc tương tự, hai người đi dọc đường, tỷ lệ quay đầu là 100%.
Lúc này chỗ tiếp đón có hai nam một nữ, nhìn thấy hai người Tống Sở đều lộ ra nụ cười.
“Bạn học, các bạn đến báo danh sao?”
Tống Sở lấy giấy báo trúng tuyển của mình ra: “Em qua để báo danh.”
Một người đàn ông khá lớn tuổi nhận giấy báo của cô qua, lúc nhìn thấy tên trên đó thì kinh ngạc: “Em chính là Tống Sở?”
Tống Sở cười: “Em chính là Tống Sở, sao vậy?”
Người này mới phản ứng lại bản thân đã thất lễ, cười rồi nói: “Nhìn thấy Trạng Nguyên cả nước, thầy có chút kích động.”
Ông ta lại nói: “Bạn học Tống, lúc trước hiệu trưởng Chu đã căn dặn, nếu em đến báo danh, bảo thầy dẫn em đến phòng làm việc của hiệu trưởng, em thấy sao?”
Chủ yếu là ông ta không ngờ Trạng Nguyên cả nước lại là cô gái nhỏ xinh đẹp trẻ tuổi như vậy, còn được lãnh đạo trường xem trọng như vậy.
Tống Sở gật đầu: “Được, phiền thầy dẫn đường.”
Trước đó cô đã nói chuyện điện thoại với hiệu trưởng Chu, nhưng chưa gặp người thật.
Người đàn ông trả giấy báo cho Tống Sở, trên mặt lộ ra nụ cười nhiệt tình, dẫn hai người đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
Sau khi mấy người rời khỏi, hai người của chỗ tiếp đón nhìn nhau một cái.
“Không ngờ Tống Sở là cô gái nhỏ trẻ tuổi như vậy, tôi còn tưởng rằng tuổi tác không nhỏ.” Người phụ nữ còn lại kia cảm thán.
Cùng là nữ đồng chí, mà cô gái nhỏ kia lại có thể thi Trạng Nguyên cả nước, tiền đồ nhất định không tệ.
Một người đàn ông khác cũng hoàn hồn nói: “Đúng đó, quá khiến người ta bất ngờ rồi, nhân tài trẻ như vậy, khó trách hiệu trưởng xem trọng như vậy.”
Tiếng tăm bây giờ của Tống Sở không nhỏ, nhưng chủ yếu là ở lĩnh vực dược phẩm sinh học, cho nên học sinh của đại học nông nghiệp chỉ biết cô là Trạng Nguyên thi đại học năm nay.