Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 745 - Chương 745. Không Nghĩ Tới Tống Sở Hào Phóng Như Vậy 2

Chương 745. Không nghĩ tới Tống Sở hào phóng như vậy 2 Chương 745. Không nghĩ tới Tống Sở hào phóng như vậy 2

"Tôi xây phòng thí nghiệm, nếu như Nông Đại có hạng mục quan trọng cần làm thí nghiệm, chỉ cần chúng tôi đồng ý, vậy cũng có thể đưa một bộ phận phòng thí nghiệm cho giáo sư trong trường sử dụng."

Cô cũng không có khả năng nghiên cứu thực vật và dược liệu một mình, đương nhiên người nhân tài nòng cốt của Nhân Đại làm chung.

Như vậy không chỉ có thể nợ nhân tình, cũng có thể đào ngời, đối với cô và trường học thì đều có lợi.

Hiệu trưởng Chu và Phó hiệu trưởng Đinh không nghĩ tới Tống Sở hào phóng như vậy, trên mặt đều lộ ra thần sắc kích động, "Cô có thể đưa phòng thí nghiệm cho giáo sư ở trường chúng tôi sử dụng sao?"

Đổi thành những người khác, chắc chắn sẽ không cho mượn phòng thí nghiệm, dù sao nó cũng quá trân quý.

Điều này khiến cho hảo cảm và ấn tượng của hai người với Tống Sở tăng lên một bậc.

Tống Sở khẽ cười nói: "Đúng vậy, hiện tại tôi cũng là một phần của trường học rồi, cho nên cho mượn dùng phòng thí nghiệm cũng chẳng có gì."

"Chỉ là, nếu như muốn mượn dùng, phải dựa theo quy tắc của phòng thí nghiệm." Cô nhấn mạnh.

Nụ cười trên mặt Hiệu trưởng Chu càng tươi, "Chuyện này chắc chắn rồi, nếu ai phá hư quy củ, tôi sẽ là người đầu tiên không buông tha."

"Vậy chúng ta bàn xong rồi sao? Có cần kí hợp đồng không?" Ông ta hỏi.

Tống Sở chỉ chỉ cách đó không xa nói: "Tôi còn có một yêu cầu, tôi nghĩ xây một bức tường vây mảnh đất phía sau núi này lại, nếu như từ trường học đi vào, chỉ xây một cánh cửa duy nhất."

"Cũng chính là tuy rằng phòng thí nghiệm ở trong Nông Đại, nhưng lại là tồn tại độc lập."

"Cửa chính, tôi dự định xây ở bên kia." Cô chỉ chỉ một phương hướng trước mặt rồi nói.

Bên kia cách đường cái không xa, đến lúc đó phòng thí nghiệm xây xong, có thể mở một con đường nối với đường quốc lộ, như vậy phòng thí nghiệm sẽ hoàn toàn độc lập.

Cô lại nói: "Tôi cảm thấy cứ trực tiếp dùng tiền mua mảnh đất này luôn, tương lai không cần phải dính dáng tới tranh cãi gì nữa."

Cô rất hài lòng về chỗ này, nhưng trường học không nhận muốn phí thầu, đất lại thuộc về trường học, tương lai nếu như Hiệu trưởng Chu về hưu, hiệu trưởng mới tới lấy chuyện này ra để kiếm chuyện thì sẽ khá phiền phức, cho nên vẫn là dứt khoát giải quyết vấn đề này trong một lần.

Lời không hay luôn cần phải nói ngay trước mặt.

Hiệu trưởng Chu giật mình, nhưng mà ông ta cũng là người thông minh, rất nhanh đã đoán được cố kỵ của Tống Sở.

Chuyện này thực ra cũng có thể hiểu được, dù sao thứ Tống Sở muốn thành lập chính là phòng thí nghiệm tư nhân, nhất định sẽ không muốn dây dưa với trường học, nếu không tương lai sẽ không được rõ ràng.

"Nếu như mua đất, tôi không thể trực tiếp làm chủ, cần phải mở một cuộc họp, tối nay tôi sẽ trả lời cô có được không?" Ông ta nói.

Tống Sở vuốt cằm nói: "Đương nhiên không thành vấn đề."

Tiếp đó Hiệu trưởng Chu tổ chức một cuộc họp, Tống Sở lại đi tới kí túc xá được phân.

Nam đồng chí không được phép đi tới, Cố Việt đứng ở ngay dưới.

Bởi vì thứ hai tới thứ năm phải ở trong trường, không cần Tống Sở nhọc lòng, Cố Việt đã giúp cô mua xong giường và đồ dùng hàng ngày đặt trong xe rồi chở tới đây.

Lát nữa cô sẽ phải mang đồ lên lầu ba.

Cửa túc xá đang mở, cô cầm đồ đạc đi vào.

Hiện nay kí túc xá ở niên đại này rất bình thường, nếu so với hậu thế, thậm chí có thể dùng từ kém để hình dung.

Nhưng mà Tống Sở đã từng sinh tồn ở mạt thế, hoàn cảnh điều kiện kém hơn cô cũng đã trải qua rồi, nên cũng chẳng để ý nhiều.

Ký túc xá có sáu gian, toàn bộ đều là sinh viên một khoa.

Lúc này chỉ còn chiếc giường gần cửa ra vào là còn trống, những chiếc giường khác đã được dọn xong rồi, hiển nhiên là năm người khác đã vào ở.

Điểm ấy Tống Sở đã sớm dự liệu được, cô cùng không yêu cầu cao với vị trí, cho nên hôm nay mới tới báo danh.

Chờ sau khi phòng thí nghiệm xây xong, nếu như cô không muốn ở kí túc xá thì có thể trực tiếp qua đó.

Hiện tại trong phòng chỉ có hai người, một người nhìn qua chừng ba mươi tuổi mang theo vài phần thành thục, một người hơn hai mươi tuổi nhìn có chút mộc mạc ngại ngùng.

"Cô là bạn học mới tới à?" Người phụ nữ trưởng thành kia buông cái chén trong tay xuống, cười nhìn Tống Sở rồi hỏi.

Tống Sở cười gật đầu: "Ừ, tôi vừa tới."

Người phụ nữ trưởng thành lập tức tiến tới giúp cầm đồ, "Hoan nghênh bạn học mới!"

"Hoan nghênh!" Cô gái kia thấy thế, cũng nhanh chóng tiến lên trước định giúp đỡ.

Bình Luận (0)
Comment