Thông qua hai người này, cô cũng hiểu được ba người bạn cùng phòng còn lại, có hai người gốc ở thủ đô, còn một người khác từ tỉnh khác tới.
Hai người không nghĩ tới Tống Sở lại rời đi nhanh như vậy, "Được, vậy em đi làm việc trước đi."
"Đúng lúc ba người kia cũng ra ngoài rồi, cũng có khả năng là tối nay sẽ về muộn, đến lúc đó các em sẽ làm quen sau." Lý Tú Chi nói.
Tống Sở gật đầu với bọn họ, "Buổi tối lại gặp."
Cô chào hỏi xong thì rời khỏi phòng ký túc xá đi xuống lầu tìm Cố Việt.
Sau khi Tống Sở rời đi, Lý Tú Chi và Lâm Lệ Phương cũng nói tới nói lui.
Tuy rằng hai người không tới từ cùng một nơi, nhưng mà chuyện trải qua lại tương tự nhau, đều là những người không được coi trọng trong gia đình, sau này bị phân tới nông thôn làm thanh niên tri thức, còn gả cho người bản xứ rồi sinh con nữa.
Đúng lúc một trước một sáu tới báo danh ở lại trường, hai ngày nay quan hệ cũng rất hòa hợp.
"Thật không nghĩ tới lại thi vào trường của chúng ta, lại còn ở chung phòng với chúng ta nữa, tôi thấy dung mạo khí chất và trang phục của cô cũng không tệ, tính tình lại rất tốt, không giống như Ngưu Nhã Trân kia." Ấn tượng đầu tiên của Lâm Lệ Phương với Tống Sở rất tốt.
Lý Tú Chi gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi thấy điều kiện của Tống Sở chắc là rất tốt, nhưng lại không làm ra vẻ khinh thường hếch mũi lên trời, còn khá hiền lành."
Cô ấy thở dài, "Ngưu Nhã Trân là người thủ đô, điều kiện gia đình cũng rất tốt, không vừa mắt chúng ta cũng bình thường thôi."
Bọn họ tới đây đầu tiên, cho nên đều đã nhìn thấy những người khác trong phòng ký túc xá này.
Điều kiện của hai người họ là kém nhất, hai người khác đều tới từ thủ đô, thái độ đối xử với bọn họ khá lạnh nhạt, đặc biệt là Ngưu Nhã Trân còn mang theo cảm giác ưu việt kiêu căng cao cao tại thượng.
Người con lại làm việc ở Trạm khoa học nông nghiệp tỉnh, nhìn có vẻ điều kiện cũng không kém, tính tình cũng rất khách khí, không khó gần.
Trong bốn người, bọn họ cảm thấy Tống Sở là người dễ ở chung nhất, không có nửa phần kiêu căng vì là trạng nguyên của kì thi, cũng không khinh thường bọn họ.
Lâm Lệ Phương gật đầu: "Ừ, chỉ mong sau này không có mâu thuẫn gì là được rồi."
Sau khi Tống Sở và Cố Việt tụ tập lại, hai người lại cùng nhau tới cửa hàng ở gần đó để đi dạo.
Sau khi đi một vòng, Tống Sở nóng tới nỗi cả người toàn mồ hôi.
Bọn họ cũng nhau đi tới nhà của Cố Việt, hôm nay đã hẹn ăn tối với ông cụ Cố và cha Cố.
Hai người cũng chưa tan tầm, Tống Sở có quần áo để thay được đặt ở trong căn phòng cô ở trước đây, cô bèn đi tắm rửa một phen.
Sau khi hong khô tóc, Cố Việt cầm lấy cây quạt không ngừng quạt giúp cô.
"Học thần Cố!" Cô trơ mắt nhìn anh.
Cố Việt cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Tống Sở kéo cánh tay của anh, làm nũng nói: "Hôm nay quá nóng, em muốn lắp điều hòa."
Trước đây ở tỉnh Nam còn ổn, mùa đông không lạnh lắm, mùa hè cũng không nóng quá.
Nhưng tới thủ đô rồi, thật sự quá nóng, cô vô cùng nhớ nhưng tới những ngày có điều hòa ở phòng thí nghiệm.
Hơn nữa mùa đông ở thủ đô còn lạnh hơn tỉnh Nam nhiều, lò sưởi cũng không phổ biến, cô rất cần điều hoad.
Cố Việt bị cô dịu dàng làm nũng như thế, tim cũng mềm nhũn, "Hai ngày nữa anh sẽ mở một hạng mục mới là chế tạo điều hòa."
Tống Tiểu Sở nhà anh rất sợ lạnh, thật ra trước đây anh đã từng nghĩ qua là sẽ chế tạo điều hòa để cô có thể dùng vào mùa đông, cũng tra cứu không ít tài liệu liên quan ở trong phòng thí nghiệm không gian.
Vốn dĩ là chuẩn bị làm một hạng mục vật liệu trước, rồi sau đó sẽ chế tạo điều hòa.
Nhưng bây giờ cô lại sợ nóng thế này, vậy kế hoạch chế tạo điều hòa cứ làm sớm hơn đi.
Hiện tại có một nhà máy đang nghiên cứu điều hòa, nhưng mà thành quả bình thường, không tiên tiến như điều hòa ở nước ngoài.
Cải tiến máy làm lạnh trước đây anh đã nghiên cứu ra rồi, anh chuẩn bị chế tạo ra điều hòa điều chỉnh nóng lạnh, kỹ thuật sẽ dẫn đầu quốc tế.