Tống Sở đã rất hiểu về anh tư của mình.
Nhìn bộ dạng hưng phấn của anh ta, cười hỏi: “Có phải là anh đã có ý tưởng với chỗ tiền này?”
Anh tư Tống mở đôi mắt to tròn, sau đó anh ta giơ ngón tay cái lên: “Em gái, anh phục em thật đấy, đến cả chuyện này em cũng nhìn ra.”
Sau đó lấy một cuốn sổ từ trong túi ra, ngượng ngùng cười nói: “Đây là những thứ gần đây anh đi khảo sát thị trường, rồi ghi lại, em xem xong thì đừng có cười anh.”
Tống Sở nhận lấy rồi xem, thấy bên trên viết tình hình tiêu thụ gần đây của rất nhiều các ngành nghề, thêm đó là phân tích bối cảnh trước mắt của ngành thiết bị điện tử.
Quan trọng hơn là có không ít số liệu, ví dụ như trung tâm bách hóa hàng đầu thủ đô, một ngày bất kì đã bán được bao nhiêu thiết bị điện, cái nào bán chạy nhất, cái nào được hỏi nhiều nhất, vân vân.
Sau khi xem xong cô vô cùng kinh ngạc: “Anh tự mình đến trung tâm bách hóa nằm vùng quan sát?”
Anh tư Tống gật đầu: “Đúng vậy, nếu không thì anh chẳng có căn cứ nào để dự đoán thị trường thiết bị điện tử như thế nào.”
“Hiện tại quần áo và đồ dùng sinh hoạt bán rất tốt, nhưng người bán cũng dần dần nhiều lên, thị trường bị phân xẻ ra nhiều phần.’
“Đặc biệt là quần áo ở phía nam chuyển tới, vừa đẹp lại còn rẻ, đó là sự bùng nổ trong kinh doanh. Những người cuốn theo chiều gió cũng càng ngày càng nhiều, anh không muốn là cái này.”
Anh ta ngừng lại một chút rồi nói: “Vì kỹ thuật và vốn đầu tư lớn của ngành thiết bị điện tử có hạn, hiện tại có rất ít xướng bắt đầu làm. Anh cảm thấy thị trường này hai năm nữa sẽ rất tốt.”
“Giống như em nói, một khi có thể mở ra một thị trường, chắc chắn có thể xây dựng nên một thương hiệu của riêng mình, để khi người ta nhắc đến thiết bị điện tử là có thể nhớ đến thương hiệu của chúng ta.”
Tống Sở thấy anh tư nhà mình nói chuyện đĩnh đạc, còn có mấy phần tự tin, cảm thán sự rèn luyện một năm nay quả nhiên là không uổng công.
Quan trọng là bản thân anh ta thực sự rất nỗ lực và có tiến bộ, vừa bận rộn chuyện hội sở, vừa có thể chạy đi điều tra thị trường. Không hổ là hợp với kinh doanh, có thiên bẩm, mạnh dạn đi đầu, lại còn rất nỗ lực.
“Anh tư anh làm rất tốt, em cảm thấy hiện tại anh là người tiến bộ nhất nhà mình, đáng được khen ngợi, tiếp tục nỗ lực.” Cô đưa tay ra vỗ vào vai anh tán thưởng.
Mặc dù anh tư Tống thích được người khác nhưng được em gái mình khen và những người khác không giống nhau.
Bởi vì lời khen của em gái mang một ý nghĩa thừa nhận và khẳng định, nói lên rằng kế hoạch mà anh ta có thể thực hiện.
“Em gái, em là người giỏi nhất trong nhà chúng ta, trước đây luôn giúp đỡ mọi người, nhưng mọi người chẳng thể để em cho đi hoài như vậy được. Mọi người cũng sẽ sẽ chia sẻ với em, tương lai sẽ bảo vệ em như vậy.” Anh tư Tống có phần xúc động mà nói ra suy nghĩ của mình.
Anh ta tiến bộ như thế, ngoài việc muốn phấn đấu thực hiện mục tiêu của mình ra, điều quan trọng là không muốn em gái mất mắt.
Từ nay trở đi, anh ta hy vọng có thể kiêu ngạo nói với mọi người, anh ta là anh trai của Tống Sở, anh ta đang chở che em gái đó.
Bọn họ là một cặp sinh đôi long phượng, em gái có tiền như thế, anh ta không thể kéo chân em được.
“Anh tư, vậy em sẽ đợi tới ngày anh che chở em.” Tống Sở nghe thấy những lời như thế thì rất vui, điều đó nói lên rằng những gì cô bỏ ra không phí công, anh trai cô không phải sói mắt trắng.
Anh tư Tống vừa xúc động vừa nghiêm túc gật đầu: “Em gái em đợi nhé, chắc chắn sẽ có ngày đó.
Tống Sở tin tưởng anh ta: “Bây giờ anh đi tìm xưởng, đặt gạch nhanh nhất có thể. Thuê hay mua đều được, tốt nhất là sẵn có, cái kiểu mà sửa lại một chút là có thể dùng ấy, như thế không cần nhiều thời gian xây mới.”
“Em bảo Cố Việt tìm hai chuyên gia kỹ thuật tới giúp, bên anh cũng tự tuyển công nhân kỹ thuật, tranh thủ cuối tháng này là có thể sản xuất ra quạt làm mát, nếu không thì sẽ quá mùa mất.”