Sau đó người đàn ông đẹp trai đó lấy một tấm danh thiếp từ trong túi áo sơ mi ra đưa cho cô: “Đây là danh thiếp của tôi, trước kia chúng tôi thường xuyên tới vùng núi này săn thú, muốn hỏi xem sau này cô có thể cho phép chúng tôi tiếp tục tới đây không?”
“Dĩ nhiên là những con mồi chúng tôi săn được thì sẽ trả theo giá ở chợ đen trả cho cô, cũng không cần các cô vận chuyển ra ngoài, vấn đề an toàn cá nhân cũng không cần các cô quan tâm.” Anh ta bổ sung.
Tống Sở đưa tay nhận lấy danh thiếp nhìn thử, quả nhiên bị cô đoán trúng hơn nửa.
Du Thịnh Huy, tổng giám đốc tập đoàn Quang Huy.
Tống Sở không lập tức trả lời lại anh ta, ngược lại hỏi anh cả Tống: “Anh cả, anh cảm thấy thế nào?”
Anh cả Tống không biết em gái mình có ý gì, chỉ dựa theo suy nghĩ của mình nói: “Chuyện này không tốt lắm đâu, sau này chúng ta phải trồng cây, trồng thuốc ở trên núi, nếu để cho người lên núi săn thú, vô tình phá hoại thì phiền phức lắm.”
“Hơn nữa người ra người vào quá phức tạp, cũng không có lợi cho việc quản lý của anh.” Anh luôn cảm thấy em gái không muốn những người này lên núi.
Quả nhiên chỉ thấy Tống Sở cười nói với người kia: “Về sau vùng núi này sẽ do anh cả tôi quản lý, anh ấy cảm thấy không tiện, cho nên xin lỗi, yêu cầu của anh chúng tôi không có cách nào đồng ý được.”
Du Thịnh Huy cũng không bất ngờ lắm, cười nói: “Không tiện thì thôi vậy.”
“Hai người muốn trồng cây ăn quả và dược liệu à? Đúng lúc tập đoàn của chúng tôi cũng có một công ty trực thuộc, không biết sau này có cơ hội hợp tác được không?” Anh ta lại nói.
Tống Sở cười cười: “Chúng tôi cũng chỉ mới lên kế hoạch như vậy thôi, bây giờ cũng còn chưa trồng, chờ sau này trồng thành công rồi thì lại nói tới cơ hội hợp tác đi.”
Sáng nay cô ra ngoài vừa ngồi lên xe thì đã nhạy bén phát hiện ra bị theo dõi, cô không biết tại sao Du Thịnh Huy phải cố ý tới vùng núi này săn thú, cho nên hoàn toàn không tin Du Thịnh Huy dẫn người tới săn thú là trùng hợp gì cả.
Gần đây cô phải làm rất nhiều việc, không có thời gian chơi đùa với anh ta, hay là dò xét mục đích của anh ta.
Lại bị từ chối, sắc mặt Du Thịnh Huy vẫn mang theo nụ cười ôn hòa lịch sự như cũ, nhưng người đàn ông trẻ tuổi sau lưng kia lại có chút không vui.
“Chúng tôi là một tập đoàn lớn, dưới trướng có rất nhiều công ty chi nhánh, vị nữ đồng chí này, hai người bỏ qua cơ hội này thì sẽ chẳng còn cơ hội nào tốt hơn đâu.” Anh ta mở miệng.
Tống Sở nói với vẻ sao cũng được: “Vậy thì bỏ qua đi.”
Học thần Cố nhà cô và Du Thịnh Huy đã kết oán từ lâu rồi, thậm chí còn là đối thủ, cộng thêm sự tồn tại của mẹ Cố Việt, cô không thể nào có bất kỳ sự hợp tác hoặc là lui tới nào với công ty của đối phương cả.
“Cô!” Tề Kiếm Ba bỗng chốc bị nghẹn, hiển nhiên không ngờ tới người phụ nữ này lại có thái độ như vậy.
Anh ta còn muốn lên tiếng, nhưng Du Thịnh Huy đã lên tiếng trước một bước: “Không sao, vậy thì chờ sau này có cơ hội thì lại hợp tác đi.”
“Chúng tôi mang con dê núi này đi, không quấy rầy hai vị nữa.” Anh ta nói.
Tống Sở gật gật đầu: “Đi thong thả, không tiễn.”
Sau đó Du Thịnh Huy bảo người đi theo mang con thú hoang này theo, rồi cùng nhau xuống núi.
Tống Sở thu hồi ánh mắt ghim trên người bọn họ, nói với anh cả Tống: “Anh cả, chúng ta tiếp tục vào núi xem xét đi.”
Anh cả Tống cũng cảm thấy càng hứng thú hơn với ngọn núi này: “Được!”
Hai người tiếp tục đi vào trong núi sâu, một bên khác đám người Du Thịnh Huy cũng đã xuống núi được một đoạn.
Chờ khi hoàn toàn không nhìn thấy hai người Tống Sở nữa, Tề Kiếm Ba mới hỏi Du Thịnh Huy: “Thịnh Huy, cô Tống Sở này nhìn qua dầu muối đều không ăn, chỉ sợ là không dễ nắm bắt.”
Chẳng những anh ta là anh em chơi với nhau từ nhỏ trong một khu tập thể, mà còn là cổ đông của tập đoàn Quang Huy.
Bởi vì quan hệ rất thân thiết, cho nên biết được nguyên nhân thực sự mà hôm nay người anh em này đột nhiên chạy qua đây săn thú.