Nếu như không phải vì chuyện lúc trước, giáo viên và sinh viên các trường cao đẳng và đại học cũng không chú ý tới Tống Sở nhiều đến vậy.
Trải qua những tin đồn nhảm và hoài nghi trước đó, rồi đến hai bài luận văn của Tống Sở được đăng báo, cô không muốn hot cũng khó.
Không ít trường đều vô cùng hâm mộ đại học Nông nghiệp thủ đô, không ngờ tới bọn họ lại cứ như vậy mà nhặt được một bảo bối lớn.
Bầu không khí trong đại học Nông nghiệp thủ đô cũng chia thành hai trạng thái đối lập, một loại là những người trước đó chưa từng tham gia tung tin đồn nhảm, bây giờ đều cảm thấy mình rất sáng suốt, hơn nữa còn rất kiêu ngạo, trường của bọn họ có một nhân tài như Tống Sở, cảm thấy rất phấn khởi và kích động.
Một loại khác chính là những người gây chuyện tham gia tung tin đồn nhảm trước đó, không ít người cảm thấy xấu hổ, còn có người lại lo lắng chuyện này sẽ có ảnh hưởng tới bản thân, dẫu sao mấy người gây chuyện nhất cũng đều đã bị bắt vào đồn công an rồi.
Đợi mấy ngày sau, phát hiện đồn công an không tiếp tục bắt người, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Người của viện khoa học nông nghiệp thủ đô và bộ khoa học nông nghiệp cũng sẽ thường xuyên tới tìm Tống Sở, để tìm hiểu xem tình hình tiến triển của hạng mục nghiên cứu.
Viện khoa học nông nghiệp thủ đô cũng càng tích cực mời Tống Sở gia nhập, mặc dù cô còn chưa được bầu đến cấp chuyên gia, nhưng là một người có tiềm lực, trước mắt đang làm ba thí nghiệm, chỉ cần một cái trong số đó thành công, vậy thì việc xin lên cấp chuyên gia cũng chắc chắn sẽ ổn thỏa.
Tống Sở không từ chối lời mời của viện khoa học nông nghiệp, đồng ý gia nhập thì sẽ càng thuận tiện cho việc hiểu rõ và nghiên cứu về ngành khoa học nông nghiệp này.
Hơn nữa, viện khoa học nông nghiệp có rất nhiều chuyên gia, sau này có hạng mục nào tốt cô cũng sẽ mời bọn họ hỗ trợ làm cùng.
Mấy người trong ký túc đều không ngờ tới Tống Sở có thể trở mình nhanh như vậy, ba người Lý Tú Chi đều vui cho Tống Sở, còn Ngưu Nhã Lệ thì lại cảm thấy tức tối, buồn bực không thôi.
Vốn dĩ cô ta còn nghĩ Tống Sở đã xong đời rồi, ai ngờ đâu chẳng những trở mình thành công, mà danh tiếng còn lớn hơn, tức chết đi được.
Còn mấy người dẫn đầu gây chuyện bị tạm giữ hình sự kia, những thủ phạm chính phải bị nhốt ba tháng, tòng phạm có liên quan thì mười lăm ngày.
Mặc dù thời gian không lâu, nhưng có vụ án này ở đây, trong cái thời đại ra khỏi cửa là đều phải chứng minh này, cũng gần tương đương với việc tiền đồ đã bị hủy hoại rồi.
Ít nhất muốn tiến vào cơ quan chuyên ngành là tuyệt đối không có khả năng, lúc này mấy người đó đều đã hối hận đến xanh cả ruột rồi, càng thêm hận những người dẫn dắt bọn họ gây chuyện kia.
Người đó cũng hối hận, cậu ta chỉ vì năm trăm đồng mà phá hủy cả tiền đồ của mình.
Cũng chính vì vậy nên cậu ta không tự gánh hết trách nhiệm, mà bán đứng người sau lưng kia, nhưng cậu ta chỉ liên lạc với một tên côn đồ cắc ké mà thôi, nghe nói là nhìn trúng Tống Sở, muốn sau khi hủy hoại danh tiếng của cô rồi bị đuổi khỏi đại học người đó sẽ theo đuổi.
Mượn cớ như vậy, đừng nói là Tống Sở, mà chính người của đồn công an cũng không tin.
Nhưng miệng tên này rất cứng, một mình ôm hết tất cả trách nhiệm, cuối cùng bị phán ngồi tù mấy năm.
Tống Sở cũng không để trong lòng, như vậy chỉ có thể nói rõ người phía sau kia làm việc tương đối cẩn thận, chỉ cần không khai ra ngồi tù là xong, cho rằng cô không còn cách nào trả thù sao?
Trước tiên cô dồn hết tất cả tinh lực vào thí nghiệm, thoáng cái đã qua một tuần nữa.
Ngày hôm đó cô vẫn còn ở lại phòng thí nghiệm thì nhận được điện thoại của Nghiêm Phi, anh ta hẹn cô ăn cơm.
Tống Sở thay quần áo, trực tiếp tới nhà hàng tư nhân của anh hai cô.
Cô biết Nghiêm Phi có lời muốn nói, nên không tiện hẹn ở tiệm cơm quốc doanh trước cửa trường học.
Vào phòng riêng, Nghiêm Phi đã đang ngồi uống trà rồi.
“Sở Sở, em tới rồi.” Nghiêm Phi ngẩng đầu cười nói.
Tống Sở cười ngồi xuống: “Anh tới sớm thật.”
“Anh cũng vừa mới tới thôi, chúng ta gọi thức ăn trước nhé?”
“Được.”
Hai người gọi món, vừa uống trà vừa nói chuyện.
“Anh đã điều tra ra được tất cả những thứ em nhờ anh điều tra rồi.”