Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 827 - Chương 827. Cũng Đã Chạy Tới Rồi 2

Chương 827. Cũng đã chạy tới rồi 2 Chương 827. Cũng đã chạy tới rồi 2

Oury lười để ý tới Jacques, ông ta thấy đối phương cũng rất đáng ghét, rõ ràng là một chuyên gia dược phẩm sinh vật, lại cứ nhất định phải chạy tới làm người phụ trách của Siante Châu Á gì đó, đúng là có bệnh mà.

Đúng vào lúc này, thư ký của hiệu trưởng Chu đi vào, nhìn hiệu trưởng Chu và Tống Sở nói: “Hiệu trưởng, bạn học Tống, bên ngoài có một vị tự xưng là người phụ trách của công ty dược phẩm Thụy Đằng Âu Á của nước M, muốn gặp Jacques và ông Oury.”

Tống Sở nhếch nhếch môi, quả nhiên mức độ quan tâm giữa những công ty lớn này cũng rất cao, hai người vừa mới tới đại học Nông nghiệp một lúc thì người phụ trách của bên kia đã chạy tới rồi.

Tới rồi thì tốt, chỉ sợ bọn họ không tới thôi.

“Làm phiền anh mời người đó vào trong.” Tống Sở cười nói.

Oury quay đầu cau mày hỏi Jacques: “Là cậu gọi người của Thụy Đằng tới à?”

Nếu không thì làm sao lại chạy tới nơi này tìm bọn họ chứ.

Jacques liếc mắt: “Tôi lại chẳng phải kẻ ngu, tôi gọi bọn họ tới làm gì chứ? Tôi còn nghi ngờ là ông gọi tới kia kìa?”

“Chẳng lẽ không phải là cậu/ông gọi?” Sau đó hai người đều phản ứng lại, bốn mắt nhìn nhau hỏi.

“Không phải!” Hai người lại đồng thời lắc lắc đầu, trong lòng cũng đã đại khái đoán ra được mục đích đối phương đột nhiên chạy tới.

Nhất định là thấy bọn họ cùng tới đại học Nông nghiệp, hoặc là nghe được mục đích bọn họ tới nước Hoa, vậy nên mới ngồi không yên mà chạy tới.

Oury là người phụ trách của Âu Á, cũng càng chú ý hơn tới Thụy Đằng, vậy nên biết gần đây trùng hợp người phụ trách ở châu Á của đối phương cũng đang ở nước Hoa, nghe nói có thể sẽ đầu tư mở một nhà máy dược phẩm.

Chỉ là không ngờ tới đối phương đánh hơi được nhanh như vậy.

Oury và Jacques lại tiếp tục bốn mắt nhìn nhau, ăn ý coi đối phương là đối thủ phải đề phòng chính.

Rất nhanh, một người đàn ông trung niên màu nâu dẫn theo mấy người đi vào.

Sau lưng ông ta chẳng những có trợ lý, phiên dịch viên đi theo, mà còn có hai người Hoa, một người trong đó tương đối trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, khí chất ôn nhã.

Tống Sở vừa nhìn đã đoán ra được người này là ai, chính là anh trai ruột của Lư Uyển Anh Lư Nghĩa Kiệt.

Đối phương đi theo người phụ trách của Thụy Đằng tới, cô không hề kinh ngạc, cũng không hề cảm thấy kỳ lạ.

Đầu tiên người đàn ông trung niên đi vào chào hỏi hai người Jacques: “Jacques, Oury, hai người bạn thân mến của tôi, đã lâu không gặp!”

Jacques, Oury: “...” Ai là bạn thân mến của ông chứ, chúng ta cũng chẳng quen biết mấy.

Hai người ngoài cười nhưng trong không cười: “Brown, đã lâu không gặp!”

“Nghe nói hai người tới thủ đô, tôi nghĩ cũng đã lâu không gặp nên tới thăm hai người chút.”

Thật ra thì Brown và bọn họ cũng không quá quen thân, chỉ có hai lần lui tới hợp tác với công ty của Oury, còn với Jacques thì chỉ là đã từng gặp mặt mà thôi, nhưng ông ta cũng không chẳng thèm quan tâm.

Mục đích anh ta theo tới đây chính là phải xem xem hai người này đang có ý đồ gì.

Hai người Oury cười nhàn nhạt: “Phải vậy không? Thế thì thật là cảm ơn ông đã quan tâm chúng tôi như vậy.”

Brown đâu thể nào không nghe ra trong giọng nói của bọn họ có mấy phần giễu cợt chứ, thấy bọn họ lại phòng bị thêm, chẳng những không tức giận mà còn cảm thấy bản thân tới là đúng rồi.

Ông ta quay về phía hai người Tống Sở đứng bên cạnh, cười hỏi: “Vị này chính là chuyên gia Tống Sở hả?”

Đối với Tống Sở, ít nhiều gì ông ta cũng có mấy phần hiểu biết.

Một là bởi vì mấy bài luận văn trên “Sinh vật quốc tế”, hai là vì những động thái lớn lúc trước của Siante và Novartis đều có liên quan tới cô.

Công ty bọn họ vốn cũng muốn mua giấy phép bằng sáng chế của loại thuốc tiêu viêm mới, nhưng lại chậm chân một bước, bị hai công ty này ra tay mua trước, vì vậy mới không tới tìm Tống Sở.

Lần này ông ta tới nước Hoa, ngoại trừ vì được mời tới để khảo sát xem có thích hợp để đầu tư nhà máy dược hay không thì cũng là muốn bớt chút thời gian tới thăm hỏi Tống Sở.

Nhưng trước đó thì thăm hỏi được sắp xếp ở vị trí kém quan trọng hơn.

Bình Luận (0)
Comment