Trước mắt là kiến trúc của phòng thí nghiệm đã được xây dựng xong, hiện đang trong giai đoạn lắp đặt thiết bị và phủ xanh vòng ngoài.
Đám người Oury đi thăm quan một vòng, họ hết lời khen ngợi quy hoạch và thiết kế của phòng thí nghiệm.
“Tống, ở bên ngoài cô chừa lại nhiều chỗ để phủ xanh như vậy, có cần thiết không?” Oury hỏi.
Tống Sở cười nói: “Đương nhiên là cần thiết rồi, chúng ta cứ ở mãi ở trong phòng thí nghiệm, dù sao thì cũng cần phải có thời gian nghỉ ngơi, rảnh rỗi đứng bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài, nó lợi cho việc điều tiết bản thân.”
“Hoặc là đi xuống đi dạo một vòng trong khu vườn hoa xinh đẹp, hít thở bầu không khí trong lành, ngắm hoa tươi cỏ xanh, cũng có thể khiến tinh thần trở nên vui vẻ thoải mái, điều chỉnh tâm trạng.”
“Cũng có thể đi tới khu tập thể dục để rèn luyện sức khỏe, hoặc có thể đi tới thư viện, đọc sách một chút, hoặc là đi tới căn tin để ăn gì đó, gọi một tách cà phê rồi ngồi tán gẫu với vài người.”
“Tôi thì thích kết hợp giữa làm và nghỉ ngơi hơn, cho nên tôi đang dự định cung cấp điều kiện và môi trường như vậy cho công nhân viên của tôi.”
Phòng thí nghiệm của cô chiếm một phần ba, còn một phần ba là dành để xây mấy tòa nhà.
Một biệt thự nhỏ cho chính mình, hai nhà trọ cho công nhân viên, một phòng tập thể dục giải trí, một phòng đọc sách với các dãy sách, một căn tin và nơi để nghỉ ngơi, sau này những cái này sẽ được mở ra cho công nhân viên của phòng thí nghiệm sử dụng.
Cuối cùng, một phần ba còn lại sẽ được dùng để phủ xanh, cô muốn xây dựng một phòng thí nghiệm với đầy đủ các chức năng và có cảnh vật xinh đẹp.
Mọi người nghe cô giới thiệu xong thì đều lộ vẻ kinh ngạc, họ nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ: “Môi trường làm việc của cô cũng tốt thật đấy.”
“Tôi cũng muốn tới trải nghiệm môi trường làm việc như thế thử.” Lúc ở công ty, hầu như là Jacques đều ở trong phòng thí nghiệm.
Bên ngoài phòng thí nghiệm của công ty họ không có nhiều cây xanh, lại càng không có nhiều phương tiện đồng bộ như vậy, vậy nên anh ta cảm thấy rất ngưỡng mộ với nhưng công nhân viên trong phòng thí nghiệm sau này của Tống Sở.
Tống Sở mỉm cười và mời anh ta: “Jacques, tôi rất hoan nghênh anh sau này tới phòng thí nghiệm của tôi để trải nghiệm.”
Người đàn ông này là một chuyên gia dược phẩm khá nổi tiếng ở nước ngoài, nếu anh ta có thể ghé vào phòng thí nghiệm của cô và làm cu-li một khoảng thời gian, hỗ trợ hướng dẫn người khác thì cũng rất tốt.
Jacques mỉm cười và đáp lại một cách rất nhiệt tình: “Vậy thì quá tốt, tôi nhất định sẽ tới khi có cơ hội.”
Anh ta thật sự khá hứng thú với phòng thí nghiệm này của Tống Sở, nên anh ta dự định sau khi xin nghỉ phép xong sẽ tới trải nghiệm thử một chút.
Sau khi đưa mấy người bọn họ đi thăm quan phòng thí nghiệm riêng của mình xong, Tống Sở mỉm cười mời bọn họ ở lại ăn cơm trưa cùng cô.
Mấy người bọn họ vui vẻ đồng ý.
Lúc này, Tống Sở quay sang nói với Jacques và Oury: “Kỹ thuật mà lúc trước tôi đã nói với hai người đã được thí nghiệm thành công rồi, nhưng mà nơi thí nghiệm là trong phòng thí nghiệm của thầy tôi ở đại học Trung Hoa, sau khi ăn cơm xong, tôi đưa hai người đi xem nhé?”
Hai người họ khá sững sờ, tất nhiên là họ không ngờ là Tống Sở lại nói ngay lúc này đây, cả hai người bọn họ đều lo rằng người không biết xấu hổ nào đó sẽ xen chân vào.
Quả nhiên, Brown đã lên tiếng hỏi với vẻ mặt đầy hứng thú và tò mò: “Tôi có thể mạo muội hỏi một chút là hạng mục gì được không?”
Oury và Jacques liếc mắt nhìn ông ta, đã biết là lỗ mãng rồi mà còn hỏi? Hy vọng Tống Sở đừng để ý con người này.
Tống Sở cũng không theo như ý bọn họ, cô cười nói: “Một kỹ thuật tinh chế làm tăng mật độ xương của thuốc.”
Brown vốn đang lộ vẻ mặt rất bình tĩnh, nghe được câu này thì lập tức thay đổi sắc mặt: “Cái gì? Kỹ thuật tinh chế làm tăng mật độ xương của thuốc? Ý của cô là nó đã thành công?”
Tống Sở gật đầu một cái, rồi tự tin nói: “Không sai, vừa hay mấy ngày trước đã thí nghiệm thành công.”
“Tống, tôi cũng muốn đi xem với mọi người, có được không?” Brown kiềm chế sự kích động lại mà hỏi.
Nếu Tống Sở không đồng ý, thì ông ta cũng phải mặt dày đi theo
Tống Sở do dự một chút rồi đảo mắt nhìn mấy người bọn họ một lượt rồi nói: “Phòng thí nghiệm là nơi không hợp để cho quá nhiều người đi ra đi vào, cái kỹ thuật này vẫn còn đang trong giai đoạn giữ bí mật.”
Brown lập tức nói: “Vậy để một mình tôi đi với mọi người.”
Dù sao thì ông ta và Tống Sở giao tiếp với nhau không hề có trở ngại nào, thế nên không cần dẫn theo người phiên dịch và trợ lý cũng được, còn đám người Lư Nghĩa Kiệt thì lại càng không cần phải dẫn theo.
“Tống, tôi thật sự cảm thấy rất hứng thú và xem trọng hạng mục này của cô, xin cô châm chước cho tôi một chút.” Thấy Tống Sở vẫn còn do dự thì ông ta lập tức nói tiếp.
Tống Sở suy nghĩ một chút rồi sau đó cô mới gật đầu nói: “Được rồi, vậy thì một mình ông, cả Oury và Jacques cũng chỉ có thể đi một mình.”
Brown thở phào nhẹ nhõm: “Tống, cô đúng là quá tốt, cảm ơn cô.”
Sau đó ông ta xoay người nói vài câu với người phiên dịch, rồi người phiên dịch đã bảo hai người Lư Nghĩa Kiệt quay về, và nói là hành trình kế tiếp không cần bọn họ đi theo nữa.
Điều này khiến vẻ mặt tươi cười của Lư Nghĩa Kiệt nhanh chóng trở nên cứng đờ, trong lòng gã tràn đầy hoảng hốt, chắc chắn là Tống Sở cố ý.