“Sở Sở, có mấy đồng chí của bộ Kêu gọi đầu tư và phòng kinh tế tới tìm cô, có gặp không?” Anh ta hỏi.
Tống Sở cười gật đầu: “Là tôi gọi bọn họ tới mà, làm phiền anh dẫn bọn họ đến đây.”
Trợ lý có hơi khó hiểu, Tống Sở gọi mấy người kia tới làm gì, nhưng cũng không hỏi lại, nhanh chóng dẫn người vào.
Phòng kinh tế bên này chính là bộ trưởng Tống và Quý Hải Phong, hai người mang theo một phiên dịch viên.
Bộ trưởng Tống phụ trách bộ Kinh tế đối ngoại, Quý Hải Phong làm việc ở phòng kinh tế thủ đô, trọng điểm phụ trách là kinh tế đối nội.
Bởi vì chuyện lần này đều liên quan tới cả kinh tế đối nội và kinh tế đối ngoại, cho nên Tống Sở đã gọi điện thoại mời cả hai người này tới.
Người của bộ Kêu gọi đầu tư tới là Thịnh Thanh Dương, một ông lão hơn năm mươi tuổi, cùng với người đàn ông trung niên tới cùng với Lư Nghĩa Kiệt và buổi sáng.
Người đàn ông trung niên là phiên dịch viên có ngoại ngữ tốt nhất trong bộ Kêu gọi đầu tư, bình thường không hề tham dự vào đủ loại âm thầm cạnh tranh giữa những người khác, chỉ chú tâm vào việc làm xong công tác phiên dịch của mình, cho nên mới được gọi tới cùng.
“Tiểu Tống, đã lâu không gặp.” Bộ trưởng Tống cười chào hỏi Tống Sở giống như là một trưởng bối vậy.
Tất nhiên ông ta biết chuyện ba doanh nghiệp nước ngoài chủ động tới tìm Tống Sở.
Chỉ là không ngờ tới, Tống Sở sẽ chủ động gọi điện thoại, nói với bọn họ là nếu có thời gian thì lập tức tới nói chuyện, ông ta cảm thấy nhất định là chuyện tốt, cho nên đã mang người chạy tới ngay.
Quý Hải Phong cũng cười chào hỏi Tống Sở.
“Chào bộ trưởng Tống, chủ nhiệm Quý!” Tống Sở cũng khách sáo gật đầu chào hai người.
Thịnh Thanh Dương cười giới thiệu ông lão bên cạnh với Tống Sở: “Tống Sở, đây là bộ trưởng Ngô bộ Kêu gọi đầu tư của bọn anh.”
Tống Sở cười bắt tay với đối phương một cái: “Chào bộ trưởng Ngô!”
Bộ trưởng Ngô đã từng nghe nói về chuyện của Tống Sở từ lâu, ấn tượng với cô rất tốt, cười nói: “Chào đồng chí Tiểu Tống, cô đúng là tuổi trẻ tài cao.”
“Bộ trưởng Ngô quá khen rồi!” Tống Sở cười cười, sau đó giới thiệu ba người Brown cho bọn họ.
Mọi người chia ra chào hỏi, sau đó Tống Sở mời mấy người ngồi xuống.
Jacques là chuyên gia dược phẩm sinh học, có một vài phương diện sẽ tương đối không nhạy bén, anh ta không hiểu lắm là tại sao Tống Sở lại gọi những người này tới.
Oury thì tương đối nhạy bén, ông ta nhìn đám người bộ trưởng Tống một chút, rồi hỏi Tống Sở: “Tống, điều kiện của cô sẽ không phải là lại kêu chúng tôi bán mấy thứ như dây chuyền và thiết bị sản xuất ra chứ?”
Bọn họ cũng đã giao nhận gần hết những dây chuyền sản xuất và thiết bị bán cho bên này rồi, sẽ không phải là lại muốn thêm nữa chứ?
“Những thứ bán cho các cô trước đây đều đã là do công ty ưu đãi vận chuyển đơn hàng trước rồi, chúng tôi vẫn hợp tác với những công ty ở các nước khác, cho nên nếu như là điều kiện này thì có thể chúng tôi không có cách nào làm được.” Ông ta nói đúng như sự thật trước.
Trọng điểm của bọn họ vẫn là công ty dược phẩm, bán trang thiết bị chỉ là thứ yếu, cũng thật sự có lui tới làm ăn với những công ty dược phẩm của các quốc gia khác, nếu như bán hết cho Tống Sở bên này, chắc chắn công ty sẽ không thể nào thông qua, cũng sẽ làm trái giao ước với những công ty khác.
Tống Sở cười lắc lắc đầu: “Không phải chuyện này, tôi biết tình hình của các ông, cho nên chắc chắn sẽ không làm khó trên phương diện này.”
Lúc này hai người Oury mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy ý của cô là?”
“Công ty của các ông cũng đã mở một nhà máy dược ở nước Hoa, giá thuốc sản xuất bán ra cho người ở nơi này của chúng tôi sẽ phải được định giá theo giá bán ra ở chính quốc gia của các ông, tương lai, nhà máy sản xuất dược phẩm cũng sẽ phải ưu tiên cung cấp thuốc men cho chúng tôi.” Tống Sở nói dứt khoát.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cô phải lấy ra công thức điều chế, cũng là vì nhân dân có thêm lợi ích.
Sắc mặt của hai người Oury vẫn không thay đổi, nhưng đám người bộ trưởng Ngô đã lập tức biến sắc, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ không thôi.
Hiển nhiên hoàn toàn không ngờ tới Tống Sở sẽ ngang ngược nói lên điều kiện mà bọn họ không thể tin nổi với hai người phụ trách này.