Tống Sở xúc động tiến tới bắt tay với chủ nhiệm Lý: “Thật sự quá cảm động, sau khi tôi trở về nhất định sẽ tuyên dương sự quan tâm của chủ nhiệm Lý ông với đồng chí trong thôn đàng hoàng, tôi cũng thay mặt bọn họ cảm ơn cán bộ tốt như chủ nhiệm Lý.”
Chủ nhiệm Lý cảm thấy lời này êm tai, ông ta luôn cảm thấy bản thân là một cán bộ tốt, ông ta bắt tay với Tống Sở: “Tiểu đồng chí đã quá khen, vì nhân dân phục vụ là chuyện tôi nên làm.”
“Vậy chúng ta đã bàn xong rồi, ngày mai tôi bảo người kéo dầu qua.”
“Không thành vấn đề, một lát tôi sẽ bảo người của hậu cần bên đó đi chuẩn bị vải, tiện thể ngày mai mọi người dùng xe kéo về.”
Nói như vậy hai bên cũng đã đạt được thống nhất, mỗi tháng bọn họ gửi bao nhiêu dầu qua, bọn họ sẽ đổi bấy nhiêu vải.
“Bình dầu này chủ nhiệm Lý cầm về thử trước, nhà xưởng ép dầu của chúng tôi cũng là lần đầu thành lập, không có kinh nghiệm, không biết dầu ép ra có hợp với khẩu vị của đồng chí công nhân không. Nếu có vấn đề gì, chủ nhiệm Lý phải đưa ra nhiều ý kiến cho chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ cải thiện tốt.” Tống Sở chỉ vào bình dầu trên bàn.
Lý do tặng quà đơn thuần hiếm thấy như vậy cũng chỉ có Tống Sở, nhưng lại hợp với ý của chủ nhiệm Lý.
“Vậy tôi thử trước vì các đồng chí trong xưởng, nếu có ý kiến, sẽ nói với các cô, các cô lại cải thiện thêm.” Tất nhiên chủ nhiệm Lý sẽ không nhận quà, ông ta đây là giúp công nhân và đồng chí nông dân thử dầu trước, đúng không chứ.
“Rất cảm ơn chủ nhiệm Lý.” Trên mặt Tống Sở lộ vẻ cảm ơn.
Chủ nhiệm Lý xua tay: “Tiểu đồng chí quá khách sáo rồi.”
Sau khi thảo luận xong, Tống Sở vừa tán gẫu với chủ nhiệm Lý một lát, vừa “Tâng bốc thương mại” đối phương một phen.
Lúc đi, chủ nhiệm Lý còn hạ cố đứng dậy tiễn bọn họ ra ngoài cửa.
“…” Được tiễn ra ngoài phòng làm việc, anh tư Tống và Đường Khánh vây xem toàn bộ quá trình hoàn toàn ngây ra, nhanh như vậy, đơn giản như vậy mà lại xong rồi?
Mẹ nó còn có thể đùa như vậy? Lão đại/ Em gái anh ta quá giỏi rồi, cánh cổng của thế giới mới đã mở ra với bọn họ rồi.
Ra khỏi xưởng dệt, anh tư Tống nuốt nước bọt: “Em gái, vậy là thành công rồi.”
Tống Sở liếc nhìn anh ta: “Nếu không thì sao?”
“Công nhân thân như một nhà, công nhân và đồng chí nông dân là giai cấp vô sản, đều vì nhân dân phục vụ, ai cũng không thấp hơn ai, sau này các anh gặp được những lãnh đạo này thì cứ tự tin, đừng sợ như vậy là được rồi.” Cô nói với ý thâm sâu.
Anh tư Tống và Đường Khánh vô cùng cảm động, em gái anh ta/ lão đại thật biết ăn nói, thật biết lừa gạt, có thể nói giao dịch thành công nhân thân như một nhà, cũng chỉ có cô, không phục cũng không được.
“Bé út, em giỏi lắm.” Anh tư Tống thật lòng cảm thấy trước đây em gái anh ta nhân tài không được trọng dụng rồi, bây giờ cảm thấy cô không có chuyện gì không làm được.
Vốn vẫn còn chút nghi ngờ trại nuôi gà có thể mở hay không, nhưng bây giờ lại kiên định, tin tưởng em gái anh ta có thể làm được.
Mặt Đường Khánh cũng đầy vẻ tôn sùng: “Đúng đó, lão đại cô giỏi lắm.”
Anh ta càng kiên định nhất định muốn quyết tâm đi theo lão đại.
Tống Sở cũng không khiêm tốn, hơi hất cằm: “Đó là dĩ nhiên.”
Lại căn dặn hai người: “Các anh học em lúc nãy làm thế nào nhiều chút, động não suy nghĩ nhiều, tương lai cũng phát huy tốt.”
Sau này cô bận rộn trong thôn, không có thời gian ra ngoài lừa người nữa, cô muốn bồi dưỡng anh tư Tống và Đường Khánh trở thành nòng cốt tiêu thụ của trại nuôi trồng trong tương lai.
Hai người gật đầu tin tưởng và nghe theo: “Học, tụi anh nhất định phải học theo em nhiều chút.”
Tiếp theo Tống Sở dẫn hai người đến xưởng đường, xưởng đồ dùng trong nhà, và dùng danh nghĩa công nông thân như một nhà với lãnh đạo hậu cần, đổi một lượng đường và một lượng đồ dùng trong nhà.
Cuối cùng mới đến nhà máy cơ giới.