Tống Sở phiên dịch lời của Thịnh Thanh Dương cho bọn họ nghe, hai người đều gật đầu, "Được, vậy phiền anh rồi."
Đạt được mục đích, ba người Jacques còn phải trở về soạn hợp đồng, lại còn rất nhiều chuyện cần thông báo với công ty cho nên rời đi trước.
Bọn họ đi rồi, đám người Bộ trưởng Ngô đều tiến lên, bày tỏ cảm ơn với Tống Sở, miệng khen liên tục.
Lúc sắp rời đi, Bộ trưởng Ngô hỏi Tống Sở: "Tiểu Tống, cô có hứng thú với Bộ chiêu thương hay không? Tôi thấy cô rất thích hợp với cái ngành này của chúng tôi, nếu như muốn làm thì tôi sẽ xin giúp cô."
Nhân tài như vậy nếu như làm ở Bộ chiêu thương thì thật đúng là như hổ thêm cánh.
Tống Sở bật cười, "Cảm ơn Bộ trưởng Ngô nâng đỡ, bây giờ tôi còn học đại học, hơn nữa thích làm nghiên cứu hơn, chuyện vào Bộ kêu gọi đầu tư thì bỏ đi."
Lúc này Bộ trưởng Tống cũng đi tới vừa cười nói: "Ông Ngô, tin tức của ông hơi lạc hậu rồi đấy, trước đây tôi đã mời Tiểu Tống tới Bộ kinh tế đối ngoại, nhưng cô ấy lại thích làm nghiên cứu hơn."
Ông ta vẫn luôn muốn đào Tống Sở tới Bộ đối ngoại, ông Ngô này vẫn nên tỉnh lại đi.
Bộ trưởng Ngô không cam lòng tỏ ra yếu kém nói: "Tôi đã từng nghe qua chuyện ông muốn đào Tiểu Tống đi, nhưng thực sự cô ấy là nhân tài rất phù hợp với Bộ của chúng tôi, cho nên tôi mới có ý mời cô ấy."
"Tiểu Tống, sau này nếu như cô muốn tới Bộ kêu gọi đầu tư, lúc nào chúng tôi cũng hoan nghênh cô." Ông ấy lại nhìn Tống Sở nói.
Tống Sở gật đầu: "Được."
Lúc này đám người Bộ trưởng Ngô mời cùng nhau rời khỏi.
Chờ sau khi lên xe ngồi, Bộ trưởng Ngô hỏi Thịnh Thanh Dương: "Tiểu Thịnh, chuyện hôm nay cậu có biết không?"
Thịnh Thanh Dương không dấu diếm nói: "Tôi chỉ biết là Thụy Đằng có thể sẽ quyết định chuyện đầu tư xây dựng chi nhánh thôi, còn chuyện hai công ty kia cũng muốn xây thì tôi không biết, vừa nãy tôi cũng giật nảy mình."
Anh ta nghĩ Tống Sở thực sự là mạnh mẽ, trước đây ở huyện Nam đúng là uổng phí cô.
"Quan hệ của cậu và Tiểu Tống rất tốt nhỉ?" Bộ trưởng Ngô ý vị thâm trường hỏi.
Ông ấy cũng biết người vốn phụ trách việc tiếp nối với người phụ trách của Thụy Đằng là Lư Nghĩa Kiệt, hiện tại đột nhiên bị chỉ định thành Thịnh Thanh Dương, ông ấy cũng không tin chuyện này không có liên quan tới Tống Sở và Thịnh Thanh Dương.
Thịnh Thanh Dương cũng không giấu diếm, "Tôi và Tống Sở là bạn cũ, trước đây cô ấy còn làm cấp dưới của tôi. . ."
Anh ta kể lại chuyện mình và Tống Sở ở huyện Nam, đồng thời cũng bày tỏ mình có quan hệ rất tốt với Tống Sở.
Bộ trưởng Ngô không nghĩ tới Tống Sở vậy mà lại rất có năng lực ở phương diện phát triển kinh tế, thảo nào Bộ trưởng Tống và Chủ nhiệm Lý đều muốn có được cô, đồng thời nhìn ra được quan hệ của Tống Sở cũng không tệ.
Ông ấy ý vị thâm trường nói: "Tiểu Tống là một có người có bản lĩnh, cậu nên duy trì quan hệ tốt đẹp với cô ấy, kế tiếp chuyện xây dựng chi nhánh nhà máy thuốc, cũng cần phải thông qua cô ấy."
Tống Sở là người tài trên phương diện này, ông ấy cũng biết ngày hôm nay toàn dựa vào cô, bằng không cho dù việc đầu tư xây dựng nhà máy này được thông qua thì cũng sẽ bị Brown làm khó.
Hiện tại không chỉ có ba công ty quyết định xây dựng, các loại điều kiện còn có lợi cho bọn họ.
Hơn nữa Tống Sở không tùy tiện đưa ra lời đề nghị xây dựng nhà máy cho hai người đám Oury, hoàn toàn lo lắng đến tình hình của Bộ đối ngoại và Bộ Kêu gọi đầu tư, điều này khiến ông ấy cảm thấy rất hứng thú với đồng chí trẻ vừa có tài lại vừa biết đại cục như Tống Sở.
Thịnh Thanh Dương cười gật đầu: "Vâng."
Sau khi quay về Bộ Kêu gọi đầu tư, Bộ trưởng Ngô lập tức mở một hội nghị khẩn cấp, tuyên bố chuyện ba công ty điều chế thuốc lớn xây dựng ba nhà máy điều chế thuốc trong nước, sau đó lại sắp xếp công việc cụ thể.
Nghe thấy Bộ trưởng Ngô tuyên bố người phụ trách kết nối với ba công ty điều chế thuốc kia là Thịnh Thanh Dương, trong đầu Lư Nghĩa Kiệt trống rỗng, càng tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết.
Bây giờ sao anh ta có thể không hiểu được cơ chứ, anh ta đã bị Tống Sở cố ý nhắm vào rồi.
Cô chắc chắn là cô ý tiến cử Thịnh Thanh Dương, lấy được miếng bánh trong tay anh ta thì không nói, còn tặng cho đối thủ của anh ta hai công trạng lớn, quá đáng ghét!