Tống Sở suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho ba người Jacques, qua cuộc gọi cô hẹn bọn họ đi ăn tối cùng nhau, cũng tiện giải quyết chuyện hợp đồng.
Tất nhiên là ba người họ cũng không từ chối và đến đúng giờ hẹn.
Tống Sở chọn một nhà hàng tây do một người anh em của Cố Việt mở, không chỉ khá đắt tiền, mà mùi vị của đồ ăn tây cũng khá chính cống, tính bảo mật cũng rất tốt, lại còn có gian phòng.
Trước khi ăn cơm, khi Tống Sở đã đọc xong bản hợp đồng do ba người họ mang tới thì cô nhanh chóng ký tên mình vào, ngày mai mang đi công chứng là sẽ có hiệu lực.
Oury cất hợp đồng đi, rồi nhìn cô hỏi: “Tống, có phải là cô có chuyện gì không?”
Nếu không thì với tính cách của cô, chắc chắn sẽ không chủ động hối thúc bọn họ ký hợp đồng.
Tống Sở nói đúng sự thật: “Tuần tới tôi phải đi tham gia hội nghị chuyên đề sinh vật quốc tế, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì ngày mốt tôi sẽ ra nước ngoài, vậy nên giờ tôi mới muốn nhanh chóng thực hiện hợp đồng trước.”
Bản thân là người phụ trách công ty dược phẩm lớn nên dĩ nhiên là Oury và Brown biết đến hội nghị chuyên đề sinh vật quốc tế, và hai người họ cũng khá ngạc nhiên khi nghe Tống Sở được mời tới tham dự.
Nhưng với tư chất trời ban và năng lực của cô ở phương diện dược phẩm sinh học, thì quả thật là có cô có đủ tư cách để tham gia.
Còn Jacques thì đôi mắt sáng rực lên: “Tống, tôi cũng nhận được thư mời, tôi có thể cùng đi với cô, sau đó tôi sẽ giới thiệu một số chuyên gia về lĩnh vực sinh vật cho cô làm quen.”
Gần đây anh ta cũng bị không ít người chê cười, nói rằng cả ngày anh ta cứ chạy về đây, chắc chắn là anh ta bị người ta gài hoặc là bị lừa.
Vừa hay anh ta cũng định giới thiệu Tống Sở cho đám người đó biết, và nói cho họ biết sự lợi hại của cô.
Đồng thời anh ta cũng có thể khoe rằng anh ta đã đầu tư vào Tống Sở từ trước đó rồi, còn bọn họ thì quá chậm.
Dĩ nhiên là Tống Sở cũng muốn giao thiệp với nhiều chuyên gia về lĩnh vực sinh vật hơn, thế nên cô đã gật đầu và cười nói: “Được, cảm ơn anh, Jacques.”
Tại hội nghị chuyên đề sinh vật quốc tế không chỉ có về lĩnh vực dược phẩm sinh học, mà còn bao gồm nông nghiệp sinh học, khoa học công nghệ sinh học, vâng vâng. Việc giao lưu nhiều đối với bọn cô mà nói dù thế nào thì cũng đều sẽ có thu hoạch.
Đặc biệt là ở khoa nông nghiệp sinh học, thật ra thì cô vẫn còn có một số thắc mắc, nhưng giáo sư ở đại học nông nghiệp lại không thể giải đáp được thắc mắc của cô. Lần này cô lại có cơ hội để xem có thể tìm vị chuyên gia nông nghiệp sinh học hàng đầu quốc tế để trao đổi một chút về vấn đề của cô không.
Bây giờ cô cùng không có danh tiếng gì ở quốc tế, mặc dù có thể nhận được thư mời, nhưng chắc chắn là vì bài luận văn ở trên《 sinh học quốc tế 》 và《 nông nghiệp quốc tế 》.
Cho nên khi cô và thầy tới đó, chắc hẳn sẽ không có bao nhiêu người chủ động tới làm quen, dẫu sao thì cũng có khá nhiều chuyên gia hàng đầu nước ngoài có tính cách rất kiêu ngạo và thích đi đứng một mình.
Nếu có sự giới thiệu của Jacques, thì mọi việc sẽ trở nên dễ dàng và thuận lợi hơn rất nhiều.
Jacques bưng ly rượu lên và cụng với Tống Sở một cái: “Ngày mai tôi sẽ lập tức giao lại chuyện trong tay cho người mới tới ở công ty, để bay tới nước Y cùng với cô.”
Từ lâu anh ta đã muốn âm thầm trò chuyện riêng với Tống Sở về nhiều vấn đề trong lĩnh vực dược phẩm sinh học, nhưng cái người tên Oury này lại để ý kỹ quá, không cho anh ta có cơ hội, bây giờ tất nhiên là anh ta phải nắm chặt lấy.
Quả nhiên, khi nghe lời hẹn của hai người, sắc mặt của Oury và Brown lập tức trở nên khó coi, họ thầm mắng Jacques đúng là biết lợi dụng sơ hở, không biết xấu hổ.
Nhưng bọn họ không phải là chuyên gia về phương diện này, cũng không nhận được thư mời, nên chỉ có thể nhìn Jacques tỏ ra đắc ý.
Hai người cũng thầm nghĩ trong lòng, đợi Tống Sở quay về, nhất định phải thân thiết với cô nhiều đi nữa, không thể để cho Jacques chiếm thế thượng phong.
Ngày hôm sau, Tống Sở đi tới đại học nông nghiệp và sắp xếp giai đoạn thí nghiệm cùng với các giáo sư.
Quả nhiên đúng là có không ít người trực tiếp chạy tới đại học nông nghiệp để tìm cô, vì vậy sau khi sắp xếp thí nghiệm xong thì cô lập tức bỏ chạy.
Hiệu suất làm việc của thầy cô rất cao, ngay hôm sau bọn họ đã cùng nhau lên máy bay và đến nước Y.
Sau khi mấy người kia biết được tin tức này, thì họ vô cùng buồn và thất vọng, việc Tống Sở rời đi cũng thật không đúng lúc, vì bọn họ không thể tìm cô nên cũng chỉ có chuyển sang tìm Thịnh Thanh Dương.
Thấy Thịnh Thanh Dương bị những người khác liên tục tới tìm, xin tới làm việc, không chỉ nở mày nở mặt mà còn có thể mở rộng nhiều mối quan hệ hơn nữa.
Trong lòng Lư Nghĩa Kiệt không chỉ cảm thấy không ổn, mà gã còn hận đến mức ngứa răng, gã bị mắc mưu của Tống Sở, lại còn để Thịnh Thanh Dương chiếm lợi ích.