Sau khi tham dự tiệc rượu xong, Tống Sở cũng trao đổi phương thức liên lạc với không ít người.
Thậm chí còn trao đổi với người phụ trách của công ty thiết bị dụng cụ y tế hàng đầu thế giới, giao hẹn thời gian gặp mặt, nhìn xem có thể nói một chút về vấn đề hợp tác hay là không.
Ngồi ở trên xe quay trở về quán rượu, hai mắt Jacques sang lên nhìn Tống Sở.
“Tống Sở, cô lại cũng có thể nói chuyện được với ngài Will, thật sự là quá xuất sắc.” Will chính là người phụ trách của công ty thiết bị dụng cụ y tế đó.
Công ty điều chế thuốc của bọn họ và công ty của đối phương cũng có hợp tác mật thiết, chẳng qua là tác phong làm việc bình thường của đối phương một chút cũng không qua loa, toàn thân cũng cho người ta một loại cảm giác uy nghiêm, anh ta cảm thấy không dễ nói chuyện.
Ai có thể nghĩ đến người đó lại dùng vẻ mặt ôn hòa với Tống Sở như vậy.
Tống Sở bật cười: “Tôi cảm thấy ngài Will rất là hòa hợp với tôi đấy.”
Ban đầu Will cũng tưởng đối lạnh nhạt với cô, nhưng đợi đến khi cô nói đến hai loại máy xét nghiệm máu, đối phương mới từ từ thay đổi thái độ.
Muốn người khác tôn trọng bạn, vậy thì bạn trước tiên phải có tư cách đó mới được, nếu không người ta sẽ dựa vào cái gì để mà để ý đến bạn.
Đối với những người này mà nói, thời gian là vàng bạc, sẽ không lãng phí thời gian với những người không liên quan.
Chỉ cần đưa ra đầy đủ lợi ích, đối phương lại quyết đoán và có uy nghiêm, dĩ nhiên cũng sẽ đáp lại.
Jacques: “…” Không, anh ta một chút cũng không cho là như vậy đâu.
“Tống Sở, mấy ngày kế tiếp cô có sắp xếp gì không? Bắt đầu từ ngày mốt các chuyên gia về sinh vật ở các nước trên thế giới sẽ tiếp tục đến, tôi có thể nhờ người có quen biết giới thiệu cho cô.” Anh ta càng ngày càng bái phục Tống Sở.
Sau khi đã được nhìn thấy biểu hiện của Tống Sở ở trong buổi tiệc rượu ngày hôm nay, mấy người bạn xấu trước đó đã thường xuyên chế giễu anh ta, cũng đều đã rối rít thay đổi thái độ rồi.
Việc này làm cho anh ta cảm thấy bản thân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, cũng đã có thể làm cho tất cả những kẻ đó sau này đều phải câm miệng lại rồi.
Cũng vì vậy mà anh ta càng thêm xem trọng Tống Sở hơn.
Tống Sở khẽ cười nói: “Ngày mai tôi sẽ ra ngoài đi dạo với thầy một chút, ngày mốt ngay tại quán rượu, anh đều có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”
Lần này cô đi ra ngoài mục đích quan trọng chính là trao đổi và kết giao mạng lưới giao thiệp.
Jacques gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Ngày hôm sau.
Ông Ngụy vẫn còn tương đối quen thuộc với nước Ý, Tống Sở cũng không xa lạ gì, có điều là cô phải làm giả bộ dáng vẻ như mới lần đầu tiên đến.”
“Chú dẫn cháu đến một nhà hàng để ăn cơm, không nghĩ là đã mười năm rồi vẫn còn mở.” Ông Ngụy mang theo mấy phần kỷ niệm nói.
Tống Sở gật đầu: “Được ạ, vậy thì cháu đoán chừng phải đi nếm thử một chút.”
Ngoại ngữ của hai người đều tốt, lần này khi dẫn theo trợ lý, chứ không có dẫn theo phiên dịch viên.
Cùng đi đến nhà hàng mà ông Ngụy nói, mới vừa gọi món ăn xong thì nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc đi vào.
Du Thịnh Huy và thư ký của anh ta, hai người tương đối quen thuộc với Tống Sở, Hứa Vệ (Bộ trưởng của bộ ngoại thương tỉnh Quảng Đông) và Hứa Đình con trai của ông ấy.
Sau khi nhìn thấy Tống Sở, Hứa Vệ và Du Thịnh Huy đều để lộ ra biểu cảm kinh ngạc không thôi, người trước là giả bộ, người sau mới là thật.
“Tiểu Tống, sao cô lại ở chỗ này?” Hứa Vệ chủ động đi đến hỏi.
Mặc dù đã gần một năm Tống Sở không có đi đến tỉnh Quảng Đông nữa, nhưng mà vẫn luôn có liên lcj với nhà bọn họ.
Ông ấy biết Tống Sở lên thủ đô học tại đại học nông nghiệp, theo lý thuyết thì thời gian này cô chắc hẳn là phải đang đi học mới đúng chứ.
Tống Sở cười trả lời: “Tôi cùng với thầy sang bên này để tham giga vào một hội thảo chuyên đề về sinh vật, không nghĩ đến lại sẽ gặp được chú Hứa ở nơi này.”
Hứa Vệ cười nói: “Lần này bộ của chúng tôi đến đây để công tác, muốn mua một số máy móc được giới thiệu.”
“Hội thảo chuyên đề sinh vật sắp được tổ chức đó, tôi nghe nói có rất nhiều những người lão làng trong lĩnh vực sinh vật trên thế giới đều sẽ tham gia, cô lại có thể nhận được thư mời, thật sự là càng ngày càng quá xuất sắc rồi.” Ông ấy nhìn về phía Tống Sở xúc động nói.
Ông ấy phát hiện mỗi lần gặp Tống Sở, cô đều có thể làm mới sự hiểu biết của ông ấy về cô.
Tiếp đó Hứa Vệ cùng chào hỏi qua lại lãn nhau với ông Ngụy.
Tống Sở cười cười: “Chú Hứa quá khen rồi.”
“Các người cũng là đến đây để ăn cơm à?” Cô nhìn lướt qua một vòng Du Thịnh Huy, rồi hỏi Hứa Vệ.