Do lần này Bộ ngoại thương muốn khảo sát tình hình ở bên này, thuận tiện để bọn họ xác định đơn hàng nhập khẩu thiết bị này, bọn họ mới phát hiện mình bị lừa rồi.
Thứ đám người kia đưa cho bọn họ đều là thiết bị vừa đào thải, giá cả cũng còn hơi cao, cho nên mới không đồng ý đổi.
Chẳng qua là đang ở trước mặt, lại còn muốn xin đối phương cho đổi nên mới không nói ra, hơn nữa những người này rất có thể sẽ không thừa nhận.
Du Thịnh Huy vừa cười vừa xin giúp đỡ, cuối cùng mới khiến La Sâm đồng ý đổi sáu mươi thiết bị mới.
Giá cả cũng thấp hơn đám người lúc trước, dù sao anh ta cũng là quản lý, quyền hạn cũng cao hơn.
Đây cũng là vì nể mặt Du Thịnh Huy, cộng thêm người môi giới kia tháp hơn anh ta một bậc, bằng không loại chuyện đắc tội với đồng nghiệp này, La Sâm cũng không chịu làm.
Đương nhiên, nói thì nói như vậy, đơn hàng này coi như là của bọn họ, tuy rằng đơn hàng không lớn, nhưng giá cả không thấp, lại có bốn mươi sản phẩm đào thải, lợi nhuận cũng không kém quá.
Bằng không anh ta cũng không thèm nhúng tay vào.
Bởi vì đã có điều kiện của người trước đó, đám người Hứa Vệ nghe thấy có thể đổi mới sáu mươi thiết bị thì cũng thở phào một hơi, dù sao còn tốt hơn là mười thiết bị, hơn nữa giá cả cũng ưu đãi hơn .
Vừa mới chuẩn bị đồng ý, Tống Sở mở miệng nói: "Bộ trưởng Hứa, chuyện này mọi người phải suy nghĩ thêm, nói không chừng sau này có thể đổi lại toàn bộ."
Cô vừa mới đi nhìn một vòng, phát hiện Will không ở đây, cho nên cũng không thể hoàn toàn chắc chắn những lời đám người kia nói với mấy người Hứa Vệ, đừng nghe bọn họ lừa đảo.
Lợi nhuận của sản phẩm đào thải tương đối cao, bằng không một trăm thiết bị cũng có thể đổi thoải mái.
Mấu chốt cũng là người môi giới ở Bộ nghiệp vụ của đối phương không thành thật, cố ý dùng hàng đào thải tới lừa gạt, vốn dĩ nên gánh phần lớn trách nhiệm.
Chỉ là hiện tại Masami trên cơ bản đã đứng đầu về kĩ thuật thiết bị rồi, cho nên mới kiêu ngạo như thế, anh thích mua thì mua.
Đương nhiên, loại thái độ này cũng có thể hiểu được, dù sao trước đây ở hội chợ triển lãm, sau khi xuất khẩu các cô cũng như vậy, các người thích mua thì mua.
Thái độ thì thái độ, nhưng anh không thể cố ý lập bẫy để lừa!
Việc buôn bán vốn là phải lấy chữ tín làm gốc, ấn tượng của cô với tập đoàn Masami cũng không tệ lắm, đây hẳn là người môi giới nghiệp vụ tiêu thụ cá biệt, vì lợi nhuận khổng lồ mà làm ra hành vi lừa đảo.
Hứa Vệ sửng sốt một lát, không nghĩ tới Tống Sở sẽ nói như vậy.
Ông ấy ngẩng đầu nhìn về phía cô, thấy cô nháy mắt với mình, lại còn khẽ lắc đầu, rất nhanh đã hiểu ý của cô, đây là cái bẫy.
Ông ấy vẫn khá tin tưởng Tống Sở, nếu cô đã nói và ra hiệu như vậy rồi, vậy nhất định là có đạo lý của cô.
Vì vậy cười cười xin lỗi La Sâm: " Ngài La Sâm, chúng tôi suy nghĩ một lát nữa đã."
Nụ cười trên mặt La Sâm phai nhạt đi vài phần, "Tùy các ông."
Những người này thật đúng là không thức thời, anh ta cũng đã nhường rồi, bọn họ vậy mà còn cần suy nghĩ.
Anh ta cũng lười xía vào, dù sao cũng chỉ là ứng phó nể mặt Thịnh Thanh Huy thôi, chỗ bọn họ cũng không thiếu đơn hàng thế này.
"Du, các anh cứ xem tiếp đi, tôi còn có việc." Anh ta tùy ý nói với Du Thịnh Huy một câu, sau đó rời đi cũng người khác, trước khi đi còn không thèm liếc mắt nhìn Hứa Vệ và Tống Sở.
Ý tứ rất rõ ràng, anh ta không vui.
Anh ta đi rồi, ba người của Bộ ngoại thương không nhịn được nói với Hứa Vệ: "Bộ trưởng Hứa, chuyện này còn phải suy nghĩ sao? Trước đó người kia cũng chỉ cho chúng ta đổi có mười thiết bị thôi, giá còn cao nữa."
Bọn họ không nghĩ ra, vì sao Hứa Vệ lại nghe một câu của Tống Sở mà thay đổi chủ ý.