Người nọ cũng chẳng thèm sợ anh ta: “Anh đi nói đi, xem tôi có sợ La Sâm hay không.”
“Dù sao bây giờ tôi vẫn sẽ nói cho mấy người biết, mấy người chỉ có một đơn hàng này thôi, tuyệt đối sẽ không có lần sau.” Gã vênh váo hống hách hừ một tiếng.
Hạng người ở những nơi lạc hậu này là kiểu cách, tại sao hàng lỗi thời lại không thể dùng được nữa chứ? Chẳng lẽ không tốt hơn mấy thứ bọn họ đang sử dụng bây giờ hay sao?
Lại còn hơn thua với gã, xem ai sợ ai.
Du Thịnh Huy lại tức giận nói: “Cậu, cậu chờ đó.”
Anh ta đã thật sự chạy đi tìm La Sam, đối phương nhìn nhìn sang bên này, sau đó không biết đã nói những gì mà làm cho sắc mặt Du Thịnh Huy còn thối hơn trước.
Người nọ lại càng đắc thế: “Xem kìa, núi dựa mấy người mới tìm cũng không có khả năng nhằm vào tôi được.”
“Anh sẽ phải chịu trách nhiệm vì hành động hôm nay của anh.” Tống Sở lười nhiều lời với loại tiểu nhân này, lãng phí thời gian.
Người nọ giễu cợt: “Chẳng lẽ tôi lại sợ các cô sao?”
“Không tán dóc với mấy người nữa, các cô cứ chờ đi.” Gã nói xong thì xoay người rời đi.
Làm cho đám người Hứa Vệ giận gần chết, tên là thật là hiếp đáp người ta quá đáng.
Thế nhưng lại không nhịn được mà lo lắng, việc mua trang thiết bị tân tiến rất quan trọng với bệnh viện của bọn họ, nếu như sau này không có cách nào mua được, vậy thì coi như xong rồi.
Bọn họ sẽ không biến thành tội nhân chứ?
Chẳng lẽ bảo bọn họ vứt bỏ mặt mũi đi xin lỗi sao? Trong lòng bọn họ vô cùng bực tức.
Lúc này Du Thịnh Huy cũng đi tới: “Tên kia có một người chú ở bộ nghiên cứu và phát triển cho nên mới phách lối như vậy, La Sâm cũng chẳng có cách nào với gã cả.”
Sau đó mang theo mấy phần xin lỗi nhìn Hứa Vệ nói: “Bộ trưởng Hứa, chắc là chuyện này sẽ có chút phiền phức, nếu như chú của gã mà ra mặt can thiệp vào, La Sâm nói câu ấy cũng chỉ có thể giúp lần này thôi.”
Anh ta cũng cảm thấy rất bực bội, không ngờ trong này lại còn cong cong vòng vòng vậy nữa, sớm biết vậy thì đã không giới thiệu giúp rồi, ngược lại còn biến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
Sắc mặt đám người Hứa Vệ càng khó coi hơn, nhưng cũng không phải nhằm vào Du Thịnh Huy, mà là tên tiểu nhân mới vừa tới kia.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta đi tìm tên kia xin lỗi sao? Sau đó sẽ làm theo điều kiện gã nói?” Một người trong bộ mậu dịch không nhịn được hỏi.
Bộ trưởng Hứa khẽ cắn răng: “Nếu như thật sự không được thì chỉ có thể làm như vậy.”
Bằng không sau này nếu như bệnh viện không có cách nào để mua trang thiết bị thì bọn họ sẽ có lỗi rất lớn, mặt mũi của bản thân cũng chẳng tính là gì, vẫn là chuyện mua trang thiết bị quan trọng hơn.
Du Thịnh Huy muốn biểu hiện trước mặt Tống Sở, vì vậy an ủi mấy người kia: “Bộ trưởng Hứa, các ông cũng không cần nôn nóng quá, bên này của tôi cũng có kinh doanh trang thiết bị y tế, sau này nếu như không được thì tôi cũng có thể giúp mọi người thêm một vài đơn đặt hàng, mua vào từ bên công ty chúng tôi, sau đó sẽ chuyển cho các ông.”
“Chỉ là sẽ có hạn chế về số lượng.” Anh ta bổ sung một câu, dẫu sao số lượng bọn họ mua vào cũng có hạn chế.
Bộ trưởng Hứa cố nặn ra một nụ cười, nói cảm ơn: “Nếu như quả thật không được thì cũng chỉ có thể làm như vậy, cảm ơn tổng giám đốc Du.”
Ông ấy hít sâu một hơi: “Vậy tôi đi tìm gã nói xin lỗi thử xem.”
Tống Sở đưa tay ra ngăn cản: “Không cần phải đi, gã không có đủ tư cách để ông phải đi xin lỗi, chuyện này cứ giao cho tôi giải quyết.”
Hứa Vệ ngơ ngẩn: “Tiểu Tống, cô có cách gì sao?”
Du Thịnh Huy cảm thấy Tống Sở này có hơi khoác lác, cô không quen biết một ai thì làm sao mà giải quyết?
Đột nhiên anh ta cảm thấy có phải mình đã nhìn lầm người rồi không?
Ba người của bộ mậu dịch cũng có hơi mông lung, bọn họ có chút cạn lời, Du Thịnh Huy quen biết rộng mà cũng chỉ có thể thỏa hiệp, vậy thì Tống Sở có thể có cách gì được chứ?
“Đồng chí Tống, bây giờ không phải là thời điểm hành động theo cảm tính, hiện tại chúng tôi không có trang thiết bị tân tiến, nên cúi đầu thì vẫn phải cúi đầu, vẫn là để tôi đi xin lỗi đi.” Một người đàn ông trung niên đứng ra nói với vẻ mặt rất chua xót.
Tống Sở lắc lắc đầu: “Không phải hành động theo cảm tính, tôi nói tôi có thể giải quyết thì nhất định có thể giải quyết.”
Ngoại trừ cha con Hứa Vệ ra thì không có ai tin những lời này cả.
Đúng lúc cách đó không xa có mấy người đi tới từ bên ngoài, cũng có không ít người xung quanh chủ động vây lại chào hỏi, có thể nhìn ra được thân phận của người cầm đầu không đơn giản.
Tống Sở ngẩng đầu nhìn qua, nhếch nhếch môi: “Cách giải quyết tới rồi, mọi người ra đây với tôi.”