Đương nhiên là Tống Sở biết giá trị của Will, nếu không thì đã cố ý vội vàng đưa người ta về nước.
“Tôi đã hỏi thăm ý kiến của ông ấy, trước mắt chưa có ý kiến gì về việc đầu tư hay xây dựng xưởng gì cả, nhưng cũng không phải không có hy vọng.”
Mắt Thịnh Thanh Dương bỗng sáng: “Cô có cách?”
Tống Sở cười: “Cứ từ từ đi, ông ấy không giống với mấy người Jacques. Kỹ thuật trong tay tôi chỉ phù hợp để hợp tác, không hợp để chuyển giao cho bọn họ.”
“Trước tiên để bên bộ Đối ngoại mua nhập mấy đợt thiết bị y tế từ Nhã Mỹ đã, sau đó đợi khi hạng mục hợp tác giữa chúng ta và bọn họ có tiến triển rồi mới thuyết phục bọn họ xây dựng xưởng ở đây.”
“Bình thường anh cứ giữ quan hệ với ông ấy, cũng không cần nhắc đến chuyện này đâu, cứ đợi đến lúc thời cơ chín muồi là được.” Cô nhắc nhở.
Thịnh Thanh Dương là người thông minh: “Không vấn đề, tôi nghe cô.”
Gần đây ba công ty dược phẩm thành lập xưởng phụ cũng đã làm bọn họ đủ bận rộn một thời gian dài, bọn họ đợi được.
Sau khi đưa ông Ngụy về, Thịnh Thanh Dương rất tự giác xuống xe rồi nói là có việc, anh ta tự mình gọi xe về bộ Kêu gọi đầu tư.
Cố Việt thì đưa Tống Sở về nhà.
Trên đường, Tống Sở nói về những chuyện đã phát sinh và chuyện Du Thịnh Huy theo đuổi mình.
“Không phải lo về anh ta.” Cố Việt không hề tức giận, anh tin vào Tống Tiểu Sở nhà mình, vậy nên chuyện ghen bóng ghen gió không hề tồn tại.
Du Thịnh Duy cũng chỉ là đối thủ mà thôi, muốn ra tay từ chỗ Tống Tiểu Sở, rõ ràng là nghĩ nhiều rồi.
Tống Sở gật đầu: “Em cũng thấy thế.”
IQ và năng lực Du Thịnh Huy đều không kém, nhưng so với học thần Cố nhà cô thì vẫn thua kém nhiều.
Về đến nhà, mấy người Đường Phượng đều không có ở nhà.
Khoảng thời gian trước, Tống Sở tìm thấy hai cửa hàng khá phù hợp nên mua luôn.
Mở cho mẹ một cửa hàng quần sáo, mở cho cha một cửa hàng đồ gia dụng. Hiện tại hai người đã có sự nghiệp riêng của mình, ngày nào cũng bận từ sáng tới tối.
Mặc dù có bận một chút, nhưng tinh thần thì lại càng ngày càng tốt.
Tối hôm đó, Tống Sở nhận lời mời của mấy người Phỉ Đình đi ra ngoài họp mặt.
Nhìn thấy Tống Sở đi tới, bốn người cười vẫy chào: “Sở Sở, bên này.”
Tống Sở đi qua đó ngồi xuống, cười nói: “Trông mấy người các cậu đường thăng quan tiến chức có vẻ rộng mở nhỉ!”
Phỉ Đình cười nhẹ đáp: “Chả thế thì sao, bây giờ công việc kinh doanh của bọn mình rất tốt, chẳng có gì phải buồn phiền.”
Công ty dệt bốn người cùng mở đã hoàn toàn đi vào sản xuất, hiện tại không ngừng chiếm giữ thị trường, thương hiệu cũng vang xa toàn quốc.
“Đó chẳng phải vì nhờ có cậu à, nếu không thì bây giờ tụi mình còn ngồi rảnh rỗi ở nhà ấy chứ.” Tiêu Hiểu nói.
Ban đầu gia đình còn phản đối chuyện kinh doanh của mấy cô, cũng không xem trọng như thế.
Có điều sau khi công ty dệt thành công, cùng với việc túi tiền của cô ấy càng ngày càng dày, người nhà cũng ngầm thừa nhận.
Đỗ Đồng gật đầu đáp: “Đúng vậy, đều là công của cậu cả.”
Nếu như không có Tống Sở giúp đỡ kinh doanh, lại còn liên hệ mua dây chuyền sản xuất, còn đưa ra không ít ý kiến, thì công ty của bọn họ thực sự không thành lập nổi.
Hiện tại bọn họ lại nghe Tống Sở muốn mở rộng sự nghiệp, rèm cửa gì gì đó thì cũng hợp tác làm cùng, hiệu quả không tồi.
Tống Sở cười nói: “Mình cũng chỉ đưa ra ý kiến thôi, có thể làm cho việc kinh doanh phát triển đi lên thì đều là công lao của các cậu, hơn nữa mình còn có hoa hồng.”
Trước đây tiền bán công nghệ và điều chế thuốc, thêm cả tiền hoa hồng từ công ty đệt, gần đây tay cô vẫn khá nhẹ.
Thế là chuẩn bị đưa các thiết bị dùng một lần của phòng thực nghiệm vào vị trí.
“Sở Sở, cậu nói xem hiện tại chúng tớ nên mở công ty nào? Ví dụ như công ty mỹ phẩm mà trước đây cậu từng nói ấy.” Khuôn mặt Phỉ Đình đầy vẻ mong chờ nhìn cô hỏi.