Diệp Kính lấy bút viết lại ý của Tống Sở lên bản kế hoạch để chuẩn bị thực hiện nó.
Sau đó cậu ta lại nhìn lướt qua các công ty làm thêm mà Tống Sở cung cấp một lượt, và trong đó có mấy công ty.
Cậu ta suy nghĩ một chút rồi lại không nhịn được mà hỏi: “Bạn học Tống, chắc mấy công ty này không phải là do nhà bạn mở đấy chứ?”
Tống Sở nhìn cậu ta rồi lắc đầu cười nói: “Không phải đâu, nhưng mà mấy công ty này là do bạn của tôi thành lập, nên bạn cứ yên tâm, chỉ cần bạn học đi làm thêm, không ăn trộm, giở thủ đoạn để bị đuổi, thì tôi chắc chắn bạn sẽ được hưởng tiền lương và đãi ngộ theo như kế hoạch mà tôi đã đề ra.”
Những công ty này đều là dô cô và bạn của Cố Việt bạn mở ra, trước đó cô cũng đã thương lượng với đối phương xong rồi.
Diệp Kính không kìm được mà cảm thấy khâm phục mạng lưới quan hệ của Tống Sở, những người kia đắc tội ai không đắc, cứ phải đắc tội với cô, mấy công ty lớn kia hiện tại đều đang phất một cách nhanh chóng, hơn nữa theo cậu ta biết thì bối cảnh cũng không hề đơn giản.
“Bạn nói vậy thì tôi cũng yên tâm, vậy hôm nay tôi sẽ lập tức đăng thông báo để cho các bạn học đang cần làm thêm tới đăng ký, dẫu sao thì chỉ còn hai ngày nữa là tới cuối tuần rồi, chúng ta sắp xếp cho một nhóm đi thử trước nhé.”
Từ sau khi cậu ta gia nhập vào bộ quan hệ đối ngoại, cậu ta đã nhận được hai khoản tài trợ, nhưng nó cũng tương đối nhỏ, không đủ để tạo ra được thành tựu nào đó.
Nếu hoạt động đi làm thêm này mà thành công, vậy thì cậu ta có thể đạt được thành tựu lớn rồi, việc này sẽ giúp ích rất nhiều cho cậu ta trong việc mở rộng mạng lưới giao thiệp và rèn luyện khả năng.
Đúng vậy, sở dĩ cậu ta gia nhập vào bộ quan hệ đối ngoại, thứ nhất là vì cậu ta muốn rèn luyện bản thân, thứ hai là vì muốn mượn công việc này để mở rộng mạng lưới giao thiệp.
Tống Sở cười nói: “Không thành vấn đề gì, việc tổ chức và sắp xếp thế nào thì tôi không quan tâm, tôi chỉ phụ trách việc liên hệ và kết nối với các công ty làm thêm, công việc còn lại phải phiền hai bạn rồi.”
Cả Diệp Kính và Bành Kiến Quốc đều rất vui mừng, gần đây bọn họ đang buồn vì một số chuyện, thì Tống Sở đã hỗ trợ họ tới cửa.
Mặc dù cô chỉ muốn làm người chủ hất tay, nhưng bọn họ cũng vui vẻ đi tổ chức, sắp xếp và làm những công việc vặt.
“Không thành vấn đề, chúng tôi biết bạn học Tống còn phải làm nghiên cứu và hợp tác hạng mục với tập đoàn Nhã Mỹ nên thời gian chắc chắn sẽ rất ep hẹp, vì vậy bạn cứ giao mọi việc còn lại cho chúng tôi.” Hai người họ vỗ ngực đảm bảo.
Tống Sở gật đầu, nói: “Ừ, tôi tin tưởng vào năng lực của hai vị học trưởng đây.”
Sau khi Tống Sở nói chuyện với hai người họ xong thì rời khỏi hội học sinh.
Bởi vì hội học sinh cũng chỉ có một văn phòng làm việc, nên các thành viên khác ở trong phòng làm việc đều nghe được cuộc đối thoại của ba người họ.
Rất nhiều người cảm thấy rất sửng sốt, họ hoàn toàn không ngờ là người nhà của Tống Sở lại mở nhiều công ty như vậy, đúng là quá giỏi.
Đồng thời họ cũng không khỏi kích động, họ cũng đang cần công việc đi làm thêm đó, vừa được rèn luyện bản thân, vừa có thể kiếm tiền, thật tốt biết bao!
Vì vậy sau khi Tống Sở rời đi, mọi người ai cũng nhanh chóng đứng vây quanh hai người Diệp Kính và Bành Kiến Quốc để hỏi làm thế nào để đăng kí đi làm thêm, bọn họ cũng muốn điền tên.
Diệp Kính cũng không mơ hồ, cậu ta lấy giấy bút ra và thống kê lại những muốn đăng ký.
Nhưng khi có ba người muốn đăng kí, cậu ta trực tiếp từ chối họ: “Các bạn không thể đăng kí.”
Sự kiện náo loạn, một nữ sinh trong hội học sinh nói xấu sau lưng Tống Sở nhiều nhất lập tức tỏ ra tức giận bất bình: “Tại sao chúng tôi không thể đăng kí?”
Hai người kia cũng hỏi: “Đúng vậy, dựa vào đâu mà cậu không cho bọn tôi đăng kí?”
Diệp Kính nhướng mày: “Chắc khi nãy các bạn cũng đã nghe Tống Sở nói rằng những người tham gia vào việc tung tin đồn nhảm nhằm bôi nhọ bạn ấy thì sẽ không được đăng kí, việc đi làm thêm là do người ta mang tới nên dĩ nhiên là người ta có quyền quyết định rồi.”
Thấy ba người họ còn định cãi, thì cậu ta lấy ra từ trong bàn làm việc một bản danh sách: “Đừng bảo là tôi nói bậy, về cơ bản tất cả những người tung tin đồn nhảm nhằm bôi nhọ Tống Sở đều đã được tôi tổng hợp và thống kê thành một danh sách, tuyệt đối không sai.”
“Các bạn cũng đã không ít lần nói xấu Tống Sở, lúc trước ở cửa căn tin, bạn còn vì nảy sinh bất đồng mà gây chuyện với chúng tôi rồi bỏ đi, mới đây mà cậu đã quên rồi sao?” Cậu ta nhìn cô nữ sinh với hàm ý sâu xa.