Lúc Tống Sở biết, cũng không phải là thấy kinh ngạc gì lắm.
Lần này Lô Nghĩa Kiệt có tiết tấu, một chút đã bị Nghiêm Phi theo dõi, cũng đào ra anh ta và cậu của anh ta.
Sau khi hai người thầy của cô biết chuyện, vốn dĩ bọn họ còn là hứng khởi khi Tống Sở đi dự thi, bây giờ sự hứng thú đó lại bị Lô Nghĩa Kiệt làm hỏng.
Vì vậy, cả hai người cũng vận dụng mạng lưới giao thiệp quan hệ, để đi xử lý chuyện này.
Một người là nhân vật hàng đầu trong ngành chế thuốc sinh học chuyên nghiệp trong nước, một người là viện trưởng của bệnh viện trong thủ đô, hậu quả sau khi bị chọc cho nổi giận vẫn tương đối nghiêm trọng.
Nhà họ Cố và nhà họ Thịnh cũng chen vào một chân, cho nên tốc độ xử lý mới có thể nhanh như vậy.
Cộng thêm bản thân nhà họ Lô đã tồn tại rất nhiều vấn đề, Lô Nghĩa Kiệt và cậu của cậu ta phạm tội kinh tế là thật, vẫn tương đối nghiêm trọng, cho nên cũng coi như là tự làm tự chịu.
Thịnh Thanh Dương còn cố ý mời Tống Sở các cô cùng nhau ăn cơm, bày tỏ sự chúc mừng.
Địa điểm ăn chung là ngay tại quán ăn riêng tư.
Thịnh Thanh Dương nâng ly rượu lên kính kính với Tống Sở và Cố Việt, cười nói: "Lần này, hai người quá lợi hại, cuối cùng cũng đánh bại được tên ty tiện bỉ ổi Lô Nghĩa Kiệt kia."
Trước kia nhà bọn họ cũng đã rat ay chèn ép nhà họ Lô, nhưng lại không nghĩ sẽ đưa cái tên lôi đình đó vào ngục giam như bây giờ.
Tống Sở cười cười, nói: "Anh Thịnh, nhà các anh cũng đã ra sức không ít như vậy mà, đều như nhau cả."
Lần này, nhà họ Thịnh cũng là đã ra tay mạnh làm cho nhà họ Lô tổn hại vô cùng nặng nề.
Thịnh Thanh Dương khẽ cười, nói: "Hai nhà chúng tôi đã ân oán từ lâu rồi, ra tay là điều phải làm, nhưng lần này nếu không phải có hai người thầy của cô và nhà họ Cố hỗ trợ, chúng tôi cũng không thể làm thành công chuyện này nhanh như vậy.”
"Ngày ngày nhìn tên ty tiện bỉ ổi kia đi qua đi lại ở phòng làm việc, tôi thật sự là quá chán ghét rồi, lúc này cuối cùng thì ánh mắt không cần nhìn cái đồ bẩn thỉu đó nữa rồi.”
Gần đây cái tên Lô Nghĩa Kiệt đó cũng bày ra không ít chiêu trò với anh ta ở trong văn phòng, nhưng đều bị anh ta giải quyết tất cả, dù sao thì cậu ta cũng vẫn là một thanh niên trẻ tuổi non nớt như anh đã từng năm đó thôi.
"Hai người thấy của cô cũng thật lợi hại, đi lên phía trên kể khổ một trận, cùng ngày thì chuyện có tiết tấu tung tin vịt đã bị điều tra kỹ, ngay cả chuyện lần trước cô bị tung tin vịt cùng cùng bị lật ra để điều tra.” Anh ta cười nói.
Trước đây có rất nhiều người cũng cảm thấy sở dĩ Tống Sở có thể làm như vậy, vẫn là do dựa lưng vào nhà họ Cố.
Mặc dù cô cũng đã làm ra không ít thành tựu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, nhưng đối với một số người mà nói thì hoàn toàn cũng không phải là chuyện lớn, nếu như không có gia cảnh thì có thể làm họ thay đổi.
Đoán chừng là những người đó cũng không nghĩ tới rằng hai người thầy của Tống Sở lại mạnh mẽ đến như vậy.
Tống Sở cười một tiếng đầy ẩn ý, nói: "Đứa trẻ biết khóc thì mới có kẹo để ăn.”
Năm đó, mạng lưới giao thiệp của hai người thầy của cô thì tương đối mạnh, chứ nói chi là hiện tại, cũng không phải là người ăn chay.
Cũng lag bọn người Lô Nghĩa Kiệt đã đạp phải ranh giới cuối cùng của cô, cứ lặp đi lặp lại mà dùng loại thủ đoạn không có giới hạn này, rất khiến cho người ta cảm thấy không ưa.
Nếu đã như vậy, vậy thì trực tiếp đánh bại đi, dù sao cũng không phải là người tốt lành gì, cô cũng không có thời gian và sức lực để mà cứ dây dưa với bọn họ, nếu không thì cô cũng lười đi báo thầy.
Thịnh Thanh Dương giơ ngón tay cái lên với cô, nói: "Vẫn là cô thông minh."
"Anh cũng không tệ đâu. Tôi nghe nói hai người Lô Nghĩa Kiệt còn bị buộc thêm một số tội danh nữa. Chuyện anh giúp bọn họ chỉnh đốn Lô Uyển Anh thế nào cũng được đào lên." Tống Sở cong cong môi nói.
Thịnh Thanh Dương cười ha hả: "Đó là chuyện đương nhiên, nếu ra nặng tay, thì lại không thể để cho bọn họ có thể lật thế cờ, tội được kê ra cũng phạt, không chừng hai người kia cũng đừng nghĩ đến chuyện mười năm sau ra được."
“Đúng rồi, nhà họ Lô định đưa Lô Uyển Anh đi đám hỏi, gả cho một người đàn song hôn, sau đó đẩy em trai của Lô Nghĩa Kiệt lên tới trên đỉnh.” Anh ta lại nói.
“Lô Nghĩa Kiệt còn có một người em trai sao?” Tống Sở hỏi.