Trước đây cô đã nghĩ sẽ mời những chuyên gia nghỉ hưu về làm việc, hiện tại vừa hay mượn điều này mà đề nghị.
Nét cười trên khuôn mắt hiệu trưởng Chu càng thêm sâu: “Trước đây có vị giáo sư già nói chuyện với thầy rằng sau khi nghỉ hưu cuộc sống quá đơn điệu và buồn tẻ, em có thể dành cơ hội này cho thầy thì đúng là quá tốt rồi.”
“Vậy để thầy về hỏi xem ông ấy có hứng thú hay không nhá?” Ông ta thăm dò Tống Sở hỏi.
Ông ta cảm thấy trong mấy giáo sư, chuyên gia về hưu, ít nhất là có một nửa có hứng thú.
Đương nhiên, nếu nhue Tống Sở đồng ý nhờ cậy ông ta làm chuyện này, ông ta nhất đinh sẽ giúp đỡ thật tử tế, đồng thời không phải giáo sư, chuyên gia nào cũng phù hợp.
Vẫn nên tìm mấy người đáng tin nhất.
Tống Sở cười nói: “Được ạ, chuyện này phải nhờ hiệu trưởng Chu giúp đỡ hỏi thăm ạ. Nếu như ai có hứng thú thì có thể đến phòng thí nghiệm thử xem thế nào, nếu như hợp thì có thể tới đi làm.”
Hiệu trưởng Chu bày ra vẻ mặt “em yên tâm đi”: “Không sao, cứ để thầy.”
“Hôm nay thầy đến tìm em, chủ yếu là những hiệu trưởng khác nhờ cậy thầy giúp họ hỏi, sinh viên trong trường có thể tới phòng thí nghiệm của cháu làm trợ lý không?”
Ông ta liền nói tiếp: “Sau khi bọn họ nghe tin tức cháu cần tìm trợ lý cho mấy chuyên gia kỹ thuật thì đứng ngồi không yên.”
“Hôm họp họ đã nói với thầy rồi, hai hôm nay không ngừng gọi điện thoại tới nhắc thầy, thầy chỉ có thể mặt dày mặt dạn đi tới hỏi.” Ông ta bất lực mà nói.
Điều này là thật, gần đây mấy cái người kia ngày nào cũng gọi điện thoại tới văn phòng ông ta hỏi thăm đã đủ lắm rồi.
Tống Sở nghĩ một chút rồi hỏi: “Những trường nào hỏi ạ?”
“Đại học Trung Hoa, Đại học Bắc Kinh, đại học Khoa học Kinh đô, còn có mấy đại học nữa.” Hiệu trưởng Chu nói thật.
Tống Sở hỏi: “Hai hôm trước em đã đề xuất với mấy chuyên gia, bọn họ đồng ý muốn tìm trợ lý, có điều phải đáng tin một chút, ít nhất là người giúp việc không xảy ra vấn đề, nên những kiến thức chuyên môn là không thể thiếu.”
“Vậy nên em đề xuất rằng nếu như mấy hiệu trưởng đó muốn tranh giành vị trí trợ lý, thì tốt nhất là người có kinh nghiệm, sinh viên năm nhất chưa có kinh nghiệm thì thôi. Đã tốt nghiệp rồi thì cũng được.”
Không phải cô coi thường sinh viên năm nhất mới nhập học, mà là những kiến thức chuyên ngành của họ không nhiều, cũng không có kinh nghiệm thực tế. Đến lúc gọi tới bị mấy chuyên gia chê thì không được tốt lắm.
Mấy chuyên ra đó bình thường rất khinh người, cũng không đưa trợ lý tới. Sau khi dự án triển khai thì lại rất bận, nếu không thì cũng chẳng đồng ý để cô tìm ở đây.
Tìm được trợ lý, thế nào cũng sẽ theo học kiến thức. Mấy chuyên gia đó không ngốc, vậy nên thực sự phải tìm người tốt một chút, để cho mấy chuyên gia hài lòng, như thế mới móc được kiến thức từ chỗ bọn họ.
Nếu không thì đến làm trợ lý cái gì? Nếu như thực sự chỉ là tìm trợ lý đơn thuần thôi thì có có thể tùy tiện tìm vài người ở ngoài là được rồi.
Hiệu trưởng Chu cảm thấy lời cô nói rất có lý: “Ừ, vậy để thầy nói với bọn họ, để bọn họ tìm mấy người đang tin, sau đó em và mấy chuyên gia sàng lọc thêm một lần nữa, cảm thấy ổn thì giữ lại.”
“Trước đây đại học Nông nghiệp có mấy người đã tốt nghiệp, thầy thấy cũng ổn, nên để bọn họ qua đây thử xem sao.”
Tống Sở gật đầu: “Được, vậy thầy bảo với tất cả những người muốn tới đây phỏng vấn hai giờ Chủ nhật tuần này qua đây.”
Sau khi sự án bắt đầu thì cô cũng bận theo, cơ bản thì cuối tuần cũng ở trường cùng làm.
Dẫu sao cũng thì nghiệm cô đề ra, nguyên lý và số liệu cũng là cô cung cấp, phải đợi tới khi thí nghiệm đi vào nề nếp thì cô mới có thể thả lỏng.
Hiệu trưởng Chu cười nói: “Không sao, lát nữa thầy sẽ đi thông báo với bọn họ, chắc chắn sẽ vui muốn chết luôn.”
Tống Sở đồng ý rồi, sau khi ông ta thông báo với mấy người thì cũng thấy tự hào. Còn về việc mấy người mà bọn họ đưa tới có được chọn hay không thì ông ta không thể can thiệp.
Hai người lại nói về vấn đề làm bán thời gian và mời những người đã nghỉ hưu trở lại làm một lát rồi hiệu trưởng Chu mới rời đi.