Thành tích của anh ấy trong ba người cũng xem như không tệ, bốn mươi chín phút, cũng xếp hạng trung bình trong tất cả mọi người, nhưng so với hai người này thì đúng là hoàn toàn không còn mặt mũi gặp người.
Lúc này từ đáy lòng cũng hoàn toàn bội phục, vòng thức nhất nghiền ép, vòng thứ hai vẫn nghiền ép, như vậy cũng đủ để thấy hai người lợi hại như thế nào.
Thẩm Quyên cười nói: "Đúng vậy, lúc tôi nghe quy tắc còn khẩn trương đến mức trong đầu trống rỗng, lúc nhìn mảnh ghép cũng quên đi không ít, sau khi nghe hai người thông báo hoàn thành tôi đã thả lỏng hơn nhiều, lúc đó mới có thể hoàn thành mà không đứng ở vị trí từ dưới lên."
Những gì cô ấy nói là thật, lúc ấy quá khẩn trương, cô ấy chỉ lo không thể nào tìm được, sau khi biết Tống Sở và Cố Việt hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy thì áp lực của các cô cũng giảm bớt đi nhiều, ngược lại còn phát huy tốt hơn bình thường bao nhiêu.
Nếu không dựa vào trạng thái ban đầu của bọn họ, có khả năng đứng ở hạng cuối cũng nên.
Trần Vĩnh Cường tán đồng nói: "Không sai, các cậu thật sự quá mạnh rồi, lúc tôi nghe được hai người hoàn thành mới thả lỏng không khẩn trương như ban đầu."
Nếu chỉ nhìn thì sẽ không biết đề mục này khó như thế nào, bọn họ tự mình trải nghiệm mới hiểu rõ độ khó của nó.
Tống Sở cười nói: "Trạng thái và biểu hiện hôm nay của các cậu cũng không tệ, chỉ cần giữ vững thì khả năng chúng ta lấy được hạng nhất cũng không thành vấn đề."
Ba người Trần Vĩnh Cường: "..." Cô thật đúng là dũng cảm, mới chỉ xong có hai vòng thôi, tiếp theo còn bảy vòng nữa đấy.
Trước khi đến dự thi, mục tiêu của bọn họ chính là vào vào top 10, bây giờ Tống Sở lại nói với bọn họ rằng có khả năng được vị trí thứ nhất.
"Chúng ta giỏi thật sao? Cảm giác có không ít thiên tài trường học còn chưa thể hiện hạng mục mình am hiểu." Anh ấy không xác định hỏi.
Tống Sở vô cùng tự tin nói: "Vì sao lại không được? Chúng ta cũng là thiên tài trường học, hạng mục chúng ta am hiểu cũng còn chưa gặp đâu, sợ cái gì."
"Chúng ta muốn đạt được vị trí thứ nhất cũng không phải không thể, mọi người chuẩn bị tâm lí trước thật tốt đi."
An ủi để thích ứng và giảm cảm giác khẩn trương cho ba người là bình thường, nhưng cũng phải tạo áp lực, nếu không đến khi thư giãn quá mức thì sẽ thành cản trở.
"Binh sĩ không muốn làm tướng quân không phải binh sĩ tốt, tôi cảm thấy các cậu đều muốn trở thành tướng quân hết thì đúng hơn." Cô bổ sung một câu.
Ba người Trần Vĩnh Cường: "..."
Cảm xúc của Tống Sở không chỉ đơn giản là nghĩ, dáng vẻ hoàn toàn là chúng ta muốn đạt giải nhất, khẩu khí rất lớn, vô cùng can đảm.
Nhưng đừng nói đến chuyện đó, bọn họ vừa nghĩ đến chuyện nếu như tổ của mình có thể đoạt giải nhất thì đúng là không nhịn được mà cảm thấy kích động.
Lần thi đấu này sẽ chiếu trên tivi, đến lúc đó người cả nước và người nhà bọn họ đều xem được, bọn họ vì làm vẻ vang nước nhà mà được giải nhất, cũng sẽ vô cùng cảm thấy vinh quang và mát mặt.
"Vậy chúng ta cố gắng hết sức mà đánh cược một lần?" Chu Vệ Đông nuốt nước miếng.
Tống Sở đương nhiên gật đầu: "Mục tiêu của chúng ta chính là giải nhất, đương nhiên phải cố gắng hết sức."
"Được, chúng ta thử một chút." Ba người cũng mạnh mẽ bị kích động.
Đây cũng là vì bọn họ chèn ép đối phương, liên tiếp đứng đầu hai vòng, nếu không bọn họ cũng không dám suy nghĩ.
Cơm nước xong xuôi, những người khác đều căng thẳng nói chuyện phiếm hoặc đi lại, Tống Sở và Cố Việt thì quay về phòng nghỉ nhắm mắt thư giãn.
Hai giờ nhanh chóng trôi qua, tất cả thí sinh dự thi về hội trường thi đấu lần hai.
Khán giả cũng không rời đi, có đi thì hiện tại cũng đều quay về, lúc này vẻ mặt mọi người đều mang theo ý cười và sự mong chờ.
Hôm nay cũng chỉ còn một vòng cuối cùng, dù mấy người Tống Sở có đứng cuối cũng có thể được vị trí để tham gia thi đấu ngày mai, tất cả mọi người đều thở một hơi nhẹ nhõm.