Tống Sở đợi Cố Việt ăn cơm xong, tán gẫu vài câu rồi rời khỏi.
Số dầu cần vào ngày mai khá nhiều, nhà xưởng ép dầu vẫn chưa đủ, tối nay phải tăng ca.
Thật ra vốn là có thể thảo luận với mấy xưởng kia, đổi thời gian gửi lần lượt, như vậy giao trễ cũng không mệt thế này.
Nhưng lần đầu lấy dầu đổi đồ, Tống Sở vẫn muốn làm lớn chút, làm náo nhiệt chút, tất cả mọi thứ cộng lại thì hiệu quả mới vô cùng tốt, cho nên ngày mai mới cùng đi gửi.
Thế là cô đi thẳng đến nhà xưởng ép dầu, chín người kia và ba người phụ nữ đang làm việc.
Đường Khánh vô cùng niềm nở mang một cái ghế tựa qua: “Lão đại mời cô ngồi.”
Tống Sở cũng không khách sáo, ngồi trên ghế tựa nhìn bọn họ ép dầu.
Mười mấy người bên này cũng gọn gàng ngăn nắp, không cần cô giúp đỡ.
Anh họ Đường Hữu Hoa của cô dưới ánh mắt ra hiệu liên tục của những người khác, vẫn nhìn Tống Sở mở miệng.
“Sở Sở, ngày mai chúng ta thật sự có thể mang những số dầu này đi đổi đồ và máy cày?” Đừng nói người trong thôn không tin, bọn họ cũng bán tín bán nghi.
Đây thật sự là chuyện chưa bao giờ nghe nói qua.
Tống Sở uể oải nói: “Đúng vậy, em vốn định dẫn mọi người theo cùng, nhưng vài cán bộ trong thôn muốn đi theo, người đông không tốt, mọi người ở lại tiếp tục ép ra nhiều dầu chút đi.”
“Đợi ngày mai em mang đồ về, chia phần cho mọi người trước, khoảng thời gian gần đầy mọi người cũng cực khổ rồi.” Ép của mấy ngày nay đều là mấy người luân phiên nhau ép.
Mấy người bọn họ nghe cô nói như vậy có chút thất vọng, bọn họ cũng muốn cùng đi xem, nhưng cán bộ trong thôn theo, bọn họ cũng không giành được.
Đường Hữu Hoa cười nói: “Nếu thật sự đổi được đồ thì tốt rồi, tụi anh cũng không tính cực khổ là bao.”
So với làm ruộng, đào đất, thật ra làm việc trong nhà máy ép dầu nhẹ nhõm hơn, cũng không cần dầm mưa dãi nắng.
Những người khác vẫn bán tín bán nghi, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được kích động, chỉ hy vọng ngày mai thật sự có thể nhìn thấy cảnh Tống Sở kéo đồ về.
Tống Sở không rời khỏi, tăng ca cùng bọn họ đến hơn mười một giờ, ép ra số dầu cần đổi cho ngày mai, lúc này mới trở về ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cô vốn định đi cắt cỏ cho heo ăn trước, nhưng bị cán bộ trong thôn ngăn cản, hôm nay đã tự sắp xếp người đi cắt.
Tối qua bọn họ đều không ngủ ngon, cứ nghĩ đến chuyện máy cày, cho nên đợi không kịp, bảo Tống Sở chuẩn bị xuất phát sớm chút.
Tống Sở cũng phát hiện tâm trạng vừa thấp thỏm vừa kích động của bọn họ, dẫn bọn họ đến nhà máy ép dầu, đem từng thùng dầu đã ép đặt lên xe bò.
Mấy trăm cân dầu, xe đạp không chở nổi, cho nên mọi người chuẩn bị gấp gáp xe bò trong thôn đi gửi, lúc này mới nhanh chóng xuất phát.
Trong thôn chỉ có ba chiếc xe đạp, hôm nay cũng đều cùng lúc lên đường, Tống Sở ngồi phía sau xe của cậu cô, ngoài ra hai cán bộ chở theo hai người.
Vốn dĩ anh tư Tống và Đường Khánh là không cho họ đi, nhưng thế nào hai người cũng không thể bỏ lỡ sự náo nhiệt này, không biết mượn được một chiếc xe đạp từ đâu, cũng cùng đi theo.
Đường Dân cũng chẳng muốn quản lý bọn họ.
Sau khi đến phố huyện, Tống Sở bọn họ đến nhà máy cơ giới trước.
Thứ nhất là dùng máy cày đi kéo những món đồ khác thuận tiện hơn xe bò, thứ hai cũng là mấy cán bộ trong thôn không đợi được nữa.
Đến cổng nhà máy cơ giới, ông lão trông cửa nhiệt tìm mở cửa ra.
“Tiểu đồng chí, các người đến rồi.” Sớm nay ông ta nghe được chủ nhiệm Thạch dặn dò, nói có người muốn tặng dầu cho xưởng, bảo đến rồi thì cho người dẫn vào xưởng.
Nghe nói những dầu này, trong xưởng sẽ phát quà thưởng xuống, đương nhiên bọn họ rất vui mừng.
Tống Sở cười lễ phép chào hỏi: “Ông ơi, chúng cháu mang dầu đặt trong sân, cháu đi tìm chủ nhiệm Thạch trước.”
Ông lão cười nói: “Đặt đi, tôi trông chừng cho các cô, tuyệt đối không mất được.”
Tống Sở dẫn Đường Dân bọn họ đến phòng làm việc của chủ nhiệm Thạch.