Cố Diên đã sớm không còn chút tình cảm nào với vợ trước Lê Hồng Liên nữa rồi, nhưng vợ chồng vốn dĩ là cùng là chim rừng, tai ương vừa ập đến mỗi người lại tự bay đi cũng là chuyện bình thường.
Người đàn bà kia gả cho anh ta vì gia thế, sau khi nhà họ Cố xảy ra chuyện đã lựa chọn rời đi, mặc dù anh ta cũng có tức giận, nhưng sau khi trái tim nguội lạnh thì cũng chẳng cảm thấy hận.
Nhưng mẹ anh ta cũng lại đưa ra lựa chọn giống vậy, điểm mấu chốt là lại còn mặc kệ không hỏi han tới con trai anh ta, vậy có xứng làm một người bà nội không?
Nếu như không nhìn thấy thì còn có thể thoái thác là không biết, nhưng tận mắt chứng kiến, lại còn nói với cháu trai người khác bắt nạt cũng chẳng là gì cả, cháu ngoan một chút, chịu đựng một chút là được rồi, đừng có thấy ngạc nhiên, chuyện này làm cho anh ta rất tức giận.
Quý Mai Nhã nghe ra được sự châm chọc của Cố Diên, nâng mắt lên đối diện với ánh mắt tức giận của anh ta, bà ta ngượng ngùng nói: “Lúc ấy mẹ còn tưởng rằng mấy đứa nhỏ đang đùa giỡn, lại sợ nói mấy đứa bé kia thì chúng nó càng bắt nạt Tiểu Cẩn, vậy nên mới bảo nó nhẫn nhịn chút.”
“Lê Hồng Liên nói với mẹ là Tiểu Cẩn sống rất tốt, bảo mẹ đừng nhúng tay vào, mẹ nghĩ dù sao thì Tiểu Cẩn cũng là con trai nó, không thể nào mặc kệ được, lại sợ nhúng tay vào làm cho nhà người ta không vui, ngược lại đối xử không tốt với Tiểu Cẩn, vì vậy mới chịu đựng không quản nhiều.”
Bà ta nặng nề thở dài một tiếng: “Thế nhưng mẹ không ngờ tới cô ta sẽ đối xử với Tiểu Cẩn như vậy, vậy mà lại để cho người bỏ thằng bé ở nông trường, nếu như biết chắc chắn mẹ sẽ không đồng ý.”
Bà ta là người thông minh, nếu như Cố Cẩn đã ghi nhớ kỹ chuyện này, vậy bà ta không thừa nhận thì ngược lại sẽ rơi vào thế hạ phong, còn không bằng đổ tất cả lên người Lê Hồng Liên.
Đến cả mẹ ruột còn không quan tâm thì một người bà nội như bà ta làm được cái gì chứ?
Cố Diên cười nhạt: “Phải vậy không? Chẳng lẽ không phải là mẹ cảm thấy Tiểu Cẩn không có giá trị lợi dụng gì nên hoàn toàn không cần thiết phải quan tâm, cho nên mẹ mới lười để ý hả?”
“Ban đầu nhà họ Cố xảy ra chuyện, không phải là mẹ cũng không quan tâm tới con và Tiểu Việt, mẹ và Lê Hồng Liên mới là người cùng đi một con đường.”
Anh ta lại nói: “Trong lòng mẹ, hai người ở nhà họ Du kia mới là con trai mẹ, còn con trai của cậu cả nhà họ Du mới là cháu trai ruột của mẹ, chúng con hoàn toàn không đáng để mẹ phải phí tâm.”
Vốn dĩ anh ta cũng không hề chuẩn bị vừa tới đã mở miệng châm chọc, nhưng bây giờ thì thật sự không nhịn được nữa.
Anh ta vốn dĩ nghĩ mẹ anh ta chỉ coi như là tương đối vô tình, thế nhưng hẳn là vẫn còn có chút tình cảm.
Nhưng cháu trai ruột ở ngay trước mặt bà ta, bà ta chẳng những mặc kệ, lại còn nói ra những lời nói đó, đã làm cho trái tim anh ta quá băng giá rồi.
Chẳng trách buổi chiều anh ta nói muốn dẫn Tiểu Cẩn đi gặp bà nội thì sự chán ghét và bài xích trên mặt con trai lại rất sâu.
Những lời này lập tức làm Quý Mai Nhã mất hết mặt mũi, bà ta tức giận nhìn Cố Diên: “Mẹ chính là mẹ của con mà con lại nói với mẹ như vậy hả? Mới có mấy năm không gặp, làm sao con lại biến thành như vậy chứ?”
Trước Cố Việt phản nghịch, sẽ không để ý tới bà ta, có lúc còn làm trái lời bà ta, thế nhưng Cố Diên thì không như vậy, vẫn luôn luôn tương đối tôn trọng người mẹ như bà ta.
Bây giờ lại nói ra những lời đó ngay trước mặt người ngoài như vậy làm bà ta tức chết mất.
“Năm đó cũng là do mẹ không còn cách nào, nhà họ Cố xảy ra chuyện như vậy, một người phụ nữ như mẹ thì có thể làm gì chứ? Mẹ không đi thăm các con, nhưng cũng rất đau lòng, nghĩ là chịu đựng một chút, sau đó chờ tương lai xem xem có thể cho con và Tiểu Việt cùng về thủ đô hay không.”
Bà ta tủi thân nói với vẻ mặt đầy sự thương cảm: “Nhưng còn chưa kịp làm thì các con đã trở về rồi, trong lòng mẹ cũng vui mừng, nhưng không ngờ rằng hiểu lầm của các con với mẹ lại càng ngày càng sâu.”
Cố Diên còn chưa lên tiếng thì đột nhiên Cố Cẩn đã nói: “Bà nội, bà diễn giả quá đi, đến cả cháu còn nhìn ra này.”
Quý Mai Nhã: “...” Quả nhiên thằng nhóc thối này đáng ghét thật.
Bà ta nghẹn lại, bỗng chốc vành mắt đỏ lên, móc khăn ra lau lau mắt: “Tiểu Cẩn, bà biết cháu không thích bà nội, nhưng bà nội thật sự có nỗi khổ mà.”