Quý Mai Nhã biết rõ rằng nói với Cố Cẩn, hoàn toàn là vô ích.
Vì vậy, bà ta thành khẩn nhìn Cố Diên và nói: "A Diên, không thể để mặc cho trẻ con làm bậy rất nhiều lần như vậy, nếu không sau này hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.”
“Cháu mới sẽ không làm bậy và cũng sẽ không hối hận.” Cố Cẩn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại một cái, không vui nói.
Quả nhiên người bà nội này vẫn là đáng ghét giống hệt như trước kia vậy.
Cố Diên đưa tay ra sờ đầu thằng bé một cái, nhìn Quý Mai Nhã mà nói: “Mẹ, không chỉ có tiểu Cẩn thích Bình Bình, con cũng thích cô ấy, cảm thấy cô ấy chính là người bầu bạn hợp nhất của con.”
“Hôm nay con dẫn cô ấy đến gặp mẹ, cũng không phải là muốn hỏi ý kiến của mẹ, chẳng qua là chỉ đơn thuần giới thiệu một chút, những chuyện khác thì mẹ không cần phải quan tâm.” Anh ta đầy ẩn ý mà nói.
Vốn dĩ là Quý Mai Nhã tưởng rằng Cố Diên vẫn như trước đây vậy, không ngờ tới lại học theo Cố Việt mà mạnh miệng với bà ta.
“Đây là con đang trách mẹ đó sao?” Bà ta bày ra dáng vẻ bị đả kích.
Cố Diên không chút do dự mà gật đầu một cái, nói: "Nếu như con nói không có trách, vậy thì cũng là quá giả dối."
"Chúng ta lại không thể thật tốt cùng nhau ăn một bữa cơm sao? Sau khi ăn xong, mọi người lại về một ngả, ngày mai con cũng phải trở về tỉnh Nam rồi, cũng không biết còn phải mất bao nhiêu lâu nữa mới có thể gặp mặt lại.” Anh ta thật sự không muốn xem bà ta diễn xuất.
Quý Mai Nhã hít một hơi thật sâu, nói: "A Diên, trong lòng mẹ vẫn luôn là suy nghĩ cho con và Cố Việt, các con cho dù có nói thế nào đi nữa thì cũng vẫn là con trai của mẹ.”
"Chỉ là, một người phụ nữ như mẹ cũng không thể làm gì, các con chỉ có thể thấy được mẹ bỏ mặc các con, nhưng lại không nhìn thấy được nỗi thống khổ của mẹ.”
Cố Diên ngẩng đầu nhìn bà ta rồi nói: "Cho dù mẹ có đau khổ hay không, anh em chúng con cũng không còn quan tâm nữa. Bây giờ nói những thứ vô dụng này, muốn bù đắp tình thân thì cũng đã muộn rồi.”
Sau đó anh ta để xuống thực đơn đang cầm lên để nhìn, nói: "Nếu như mẹ còn nhắc tới vài lời nữa, con cảm thấy bữa cơm này cũng không cần dùng nữa.”
“Con!” Quý Mai Nhã nghẹn họng một cái, bà ta phát hiện rằng lông cánh của Cố Diên đã dài và cứng rắn, hoàn toàn không nghe lời bà ta nữa.
Loại cảm giác này rất khó chịu và rất tủi thân, nhưng bà ta lại không thể làm gì được.
“Được rồi, con gọi thức ăn để ăn cơm đi.” Bà ta chịu đựng sự bực tức mà gật đầu một cái, nói.
Cố Diên lại cầm tờ thực đơn lên lần nữa, cùng nhau nhìn với Tống Bình và Cố Cẩn, hỏi bọn cô muốn ăn cái gì.
Tống Bình và Tống Sở đã ở cùng một khoảng thời gian dài như vậy, cũng học được rất nhiều thứ.
Lúc này, cô ấy coi nhẹ ánh mắt không vui quăng tới từ Quý Mai Nhã, gương mặt mỉm cười rồi chỉ chỉ vào hai món ăn.
Cố Cẩn cũng chọn hai món, chờ người một nhà chọn xong, Cố Diên mới đưa thực đơn cho Quý Mai Nhã, nói: “Mẹ, mẹ nhìn thử xem còn có cần thêm thức ăn không.”
Quý Mai Nhã: "..." Cảm xúc của bà ta chính là thứ phụ như vậy thôi.
Bây giờ bà ta cũng đã tức no rồi, xua xua tay, nói: “Không cần.”
Cố Diên cũng không có cố ép, để cho nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, rỗi rãnh trò chuyện với Tống Bình và Cố Cẩn.
Sau khi các món ăn được dọn lên, một nhà ba người nói chuyện liến thoắng của Cố Diên tương đối vui vẻ, thỉnh thoảng anh ta sẽ còn gắp thức ăn cho Tống Bình và Cố Cẩn, khiến cho Qúy Mai Nhã cảm thấy bản thân bà ta tựa như là một người ngoài cuộc vậy.
Bà ta nhìn Tống Bình mặt mỉm cười ấm áp hiền thục, trong lòng đặc biệt khó chịu.
Cả hai người con trai của bà ta đều bị hồ ly tinh làm cho mê mẩn, hoàn toàn không nhìn thấy được người mẹ là bà ta này.
Cái cô Tống Bình này lại cũng là họ Tống, có phải bà ta không hợp với bát tự họ Tống không?
Không đúng, Tống Sở, Tống Bình lại còn đều là tỉnh Nam và vùng nông thôn.
Lúc sắp xong cơm nước, bà ta có chút kịp phản ứng, hỏi Cố Diên: “Con bé và Tống Sở là quan hệ như thế nào?"
Cố Diên cũng không giấu giếm, nói: "Bình Bình là chị họ của Tống Sở."
“Cái gì?” Giọng nói của Quý Mai Nhã cao thêm một chút, nói: “Có phải là con điên rồi hay không?”