Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão (Bản Dịch Full)

Chương 932 - Chương 932. Một Người Càng Khiến Bực Mình Hơn Một Người Kia 1

Chương 932. Một người càng khiến bực mình hơn một người kia 1 Chương 932. Một người càng khiến bực mình hơn một người kia 1

Quý Mai Nhã nhìn dáng vẻ cố chấp của con trai mình như vậy, tất cả sực bực tức cũng giận cá chém thớt lên trên người Tống Bình.

"Một người phụ nữ nông thôn kết hôn lần thứ hai như cô, cô có tư cách gì mà gả vào nhà họ Cố, cô có hiểu lễ nghi sao? Cô có biết cách lui tới quen biết với các bà lớn trong vòng giao thiệp tầng lớp thượng lưu khác không?"

Bà nhìn Tống Bình rồi nói tiếp: "Cô sẽ chỉ biết kéo chân sau của thằng bé thôi, để cho người trong cái vòng này chê cười thằng bé.”

Bà ta cũng là thậm chí bị Tống Sở miệng lưỡi ác độc, bị Cố Việt và Cố Diên giận dỗi, lúc này mới lại đối mặt mà soi mói Tống Bình ngay trước mặt Cố Diên.

Cô Diên nghe bà ta nói như vậy, trong nháy mắt sắc mặt anh ta trở nên lạnh lùng.

Anh ta vừa mới chuẩn bị nói chuyện, nhưng Tống Bình lại lên tiếng trước một bước: “Tôi đúng là không hiểu những thứ mà bà nói này, nhưng đây không phải là lý do tôi muốn buông bỏ Cố Diên.”

"Tôi tin tưởng rằng mình có năng lực để lấy Cố Diên, cũng không cần tôi phải đi làm những thứ này, tôi chỉ cần chăm sóc gia đình tốt là được."

Cố Diên bận bịu công việc cả ngày, nếu như về đến nhà lại còn nghe cô ấy lui tới với phu nhân đó như thế nào, học tập những thói hục hặc đấm đá nhau đó, phỏng đoán anh ta sẽ cảm thấy rất phiền phức và rất mệt mỏi.

Bản thân cô ấy cũng không thích cuộc sống như vậy, cô ấy chỉ thích sự yên bình và ấm áp.

"Bà Du, bà cho rằng tôi là thôn nữ, bà coi thường tôi. Tôi cảm thấy như vậy cũng không thể biểu hiện là bà rất lợi hại, ngược lại là tầm mắt rất thấp kém. Bà không tôn trọng người khác, cũng không thể giành được sự tôn trọng của người khác.” Cô ấy nói ra những lời xuất phát từ tận tấm lòng.

Quý Mai Nhã không ngờ tới cô thôn nữ này lại còn nói bà ta có tầm mắt thấp kém, bà ta giơ ngón tay lên chỉ Tống Bình, nói: “Quả nhiên là thôn nữ, hoàn toàn phóng khoáng, thấy người lớn bề trên mà một chút lễ phép cũng không có."

“Con nhất định là phải cưới người như vậy vào nhà họ Cố, sau đó bị người ở trên tầng lớp thượng lưu khác khi dễ chê cười sao?” Bà ta lại nhìn Cố Diên, hỏi.

Cố Diên lạnh lùng nói: "Con không cảm thấy Bình Bình có vấn đề gì, ngược lại là mẹ quá trọng quyền trọng lợi, khó trách lúc đầu lại phản bội cha."

"Chuyện của nhà họ Cố bọn con, sau này không cần mẹ quan tâm đến nữa.”

Anh ta nói xong thì ôm lấy Cố Cẩn, nắm tay Tống Bình, xoay người rời đi.

Đây là lần đầu tiên Quý Mai Nhã bị con trai lớn đối xử như vậy, bà ta giận đến mức toàn thân phát run, nói: “Cố Diên, con đối xử với mẹ mình như vậy, người bên ngoài có biết không? Con còn phải đi lên, con không sợ người khác sẽ dùng chuyện này để tiến công tiêu diệt con sao?”

Cố Diên xoay người nhìn cô một cái: “Con có gì phải sợ, con nghĩ mọi người chắc hẳn cũng sẽ không quên, bây giờ mẹ lại là bà Du rồi.”

"Mẹ, sau này chúng ta cũng không cần gặp mặt nhau nữa. Khi nào con kết hôn, con sẽ mời mẹ. Mẹ muốn tới thì tới, nếu không muốn thì con cũng sẽ không cố ép.”

Lần này anh ta nói xong, lập tức kéo Tống Bình rời đi thẳng một mạch.

Quý Mai Nhã tức giận đến mức muốn xốc bàn lên, nhưng ở trước mặt mọi người, bà ta còn cố kỵ thân phận của mình.

Bà ta ngồi xuống uống hai ly trà liên tục, càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng tủi thân, con trai mình lại vì một thôn nữ như vậy mà chống đối mình, thật là quá đáng.

Bên kia, Tống Sở và Cố Việt đã nghe xong cuộc đối thoại ở nơi này.

Tống Sở nhẹ giọng cười, nói: "Anh cả làm rất tốt."

Chị họ cũng làm rất tốt, người phụ nữ này không thể nể mặt mũi cho được, nếu không nhất định sẽ giẫm lên mặt mũi của mình.

Cố Việt cười rồi trả lời: "Đương nhiên, trước đây anh cả chính là người dễ dãi mềm lòng, hơn nữa không biết bà ấy lại là loại người như vậy, bây giờ biết mặt mũi thực của bà ấy, cũng không cần phải cố kỵ gì nữa.”

Tống Sở ngoắc ngoắc tay với Cố Việt, nói: “Học thần Cố, anh nói xem một hồi nữa chúng ta vô tình gặp được bà ấy thì sẽ như thế nào?"

Cố Việt dở khóc dở cười, giơ tay lên nhéo lỗ mũi cô một cái, nói: “Tiểu ác ôn.”

Nghe thấy bàn bên cạnh kia có tiếng động, thấy Quý Mai Nhã đứng dậy định rời đi, Cố Việt nắm lấy tay Tống Sở, nói:” Nghe theo em, vô tình gặp được đi."

Bình Luận (0)
Comment