Mười hai người làm việc ở nhà xưởng ép dầu nghe được lời của Tống Sở xong có chút ngớ ra, giống như đang nằm mơ vậy.
Bọn họ mới tới nhà xưởng ép dầu làm việc chưa được nửa tháng, vậy mà vừa được chia dầu vừa được chia phúc lợi, sao tốt quá vậy?
Đường Khánh biết ngay là đi theo bưng bít lão đại sẽ có tiền đồ mà, tiến lên đầu tiên: “Tôi tới đây.”
Đám người Đường Hữu Hoa thấy thế cũng đồng loạt bước nhanh ra từ đám thôn dân tiến lên phía trước: “Tôi cũng tới rồi đây.”
Ba bà vợ kia cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, bọn họ dành thời gian để làm thêm chút việc, vậy mà cũng được chia đồ cho, mặt mày ai cũng rạng rỡ như hoa: “Có bọn tôi nữa.”
Tống Sở lấy ra một cuốn sổ từ chiếc túi sau lưng, trong cuốn sổ đều ghi chép lại đầy đủ công điểm của mấy người này từ khi bắt đầu mở nhà xưởng đến giờ.
Người thông minh sẽ biết được đây đều là do cô chuẩn bị từ trước rồi.
“Đường Khánh, ngày thứ nhất hái được hai bao quả dầu chè đạt được một công điểm, ngày thứ hai...”
Tống Sở đọc lên công điểm của Đường Khánh, sau đó lấy ra một bao vải từ trong xe, một bịch đường trắng, một bịch đường mật, một bịch đường phèn: “Đây là phúc lợi trong tháng này của anh.”
“Đường Hữu Hoa, ngày thứ nhất...” Đọc xong của Đường Khánh lại đọc tiếp người khác.
Quả mà Đường Hữu Hoa thu được còn nhiều hơn cả Đường Khánh, cũng ra sức ép dầu hơn, vậy nên công điểm được đổi thành cũng cao hơn.
Tống Sở nhìn anh ấy hỏi: “Công điểm của anh nhiều hơn của Đường Khánh sáu phần, có thể đổi lấy một cuộn vải hoặc ba bịch đường, anh tự chọn xem muốn lấy cái nào đi.”
Đường Hữu Quốc không ngờ mình làm nhiều lại được đổi nhiều như vậy, gãi đầu cười hì hì, có chút không chú ý.
Mấy người phụ nữ trong thôn cũng cười nói rất náo nhiệt: “Tên ngốc này, đương nhiên là phải đổi lấy vải rồi, có thể may thành quần áo cho vợ và con anh.”
“Đổi thành đường cũng không tồi, cả nhà có thể được ăn đồ ngọt.”
Chuyện này càng làm cho Đường Hữu Hoa khó lựa chọn hơn, vợ anh ấy thấy vậy nhịn không được mà kêu lên một tiếng: “Hữu Hoa, chọn vải đi, chọn vải.”
Nhà bọn họ có điều kiện, mỗi tháng đều có thể ăn được chút đường, nhưng mua vải lại rất phiền phức, phải có phiếu vải mới được, phải tích trữ vô số phiếu vải trong một năm mới mua được một cuộn vải về làm quần áo, bà vợ Đường Hữu Hoa nóng nảy, sợ anh ấy sẽ không biết đường mà chọn cho đúng.
Nghe thấy tiếng hô của vợ, Đường Hữu Hoa nói với Tống Sở: “Anh chọn vải.”
Tống Sở nhìn chị dâu hai, cười rồi cố ý đưa cho Đường Hữu Hoa cuộn vải có họa tiết hoa.
Quả nhiên, chị dâu họ kia thấy vậy liền cười lên xán lạn với Tống Sở chưa từng vừa mắt từ trước đến giờ kia.
Sau đó phát đồ cho bảy người lên núi hái quả và ép dầu trước, có vài người được công điểm ngang với Đường Hữu Hoa, đa phần đều được thêm một bịch đường.
Đúng vậy, bọn họ đều bị vợ hoặc mẹ tới nhấn mạnh rằng phải chọn vải.
Đồ bọn họ lấy về, lập tức chuyền sang tay vợ hoặc mẹ mình, người nhà bọn họ vô cùng vui vẻ, cảm thấy rất may mắn vì người trước đã cho người đàn ông/ đứa con trai trong nhà mình đi báo danh, nếu không thì làm sao được chia cho nhiều đồ như vậy.
Tiếp tới là ba người phụ nữ kia, công điểm của bọn họ ít hơn chín người còn lại, Tống Sở tự mình phân cho họ ba bịch đường, vải thì đưa một cuộn, để bọn họ về nhà tự chia đều với nhau.
Nhưng chỉ có nhiêu đó thôi cũng khiến bọn họ vui lắm rồi, người nhà họ cũng vui mừng khôn xiết, đúng là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.
Phát xong đồ cho mấy công nhân trong nhà xưởng ép dầu, Tống Sở lại nhìn vào đám người Đường Dân.
“Các cán bộ thôn vất vả rồi, đồ vật trong văn phòng cũng cũ kỹ quá rồi, tôi cố ý muốn đổi vật dụng đồ dùng trong nhà là để dùng trong văn phòng và nhà xưởng, vậy nên đồ dùng trong nhà này sẽ không phát cho công nhân nữa, mà đổi cho thôn, còn lại đưa tới nhà xưởng ép dầu để dùng.
Đường Dân cùng mấy cán bộ khác không ngờ Tống Sở vẫn còn nghĩ tới bọn họ, quan tâm tới sự vất vả của bọn họ, trong lòng không khỏi cảm động và vui vẻ.