Mấy người cán bộ khác cũng để vợ lên nhận đồ, nhận được đồ về tay liền không ngừng cười.
Tống Sở thấy mẹ cô đứng ở cách đó không xa với vẻ mặt tự hào, lại vừa giống như đang tiếc nuối điều gì, trong lòng khẽ động.
“Được rồi, giờ đến lượt chia phần cho tôi.”
“Tôi là người quản lý công việc của nhà xưởng ép dầu, phúc lợi tháng này cũng được chia giống các cán bộ.”
“Bây giờ xin mời người nhà của Tống Sở, đồng chí Đường Phụng, tiến lên đây, giúp cô ấy nhận phúc lợi tháng này.” Cô lộ ra ý cười hớn hở với Đường Phụng.
Đường Phụng vừa nghe thấy lập tức ngẩng đầu, ưỡn ngực đi về phía trước: “Đến đây!”
Nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của thôn dân đang hướng về phía mình, mặt đều bị kích động mà đỏ lên rồi, quả nhiên là Út bảo nhà bà không chịu thua kém ai, khiến bà vô cùng tự hào.
Tống Sở lấy một cuộn vải và ba bịch đường đưa cho bà.
Tròng mắt Đường Khánh đảo quanh, mở miệng nói: “Đồng chí Tống, cô là quản lý của nhà xưởng ép dầu, dù là lên núi hái quả hay ép dầu, thậm chí là đi tới phố huyện để đổi đồ, đều là nhờ cô dẫn dắt, cũng là người làm được nhiều việc nhất. Không có cô thì cũng không đổi được nhiều đồ như vậy, sao cô lại nhận ít phần thế?
“Đúng đúng, cô nên nhận nhiều hơn.” Những người khác của nhà xưởng ép dầu cũng đồng loạt nói.
Không có Tống Sở thì bọn họ cũng không được chia nhiều đồ cho như vậy, cô làm nhiều chuyện mà sao nhận ít phần quá.
Mấy thôn dân cũng cảm thấy có lý, thấy phúc lợi của Tống Sở có hơi ít.
Tống Sở cười rồi phẩy phẩy tay: “Tháng này đã định rồi, tháng sau tôi sẽ dựa vào công điểm của mình mà nhận đồ.”
“Tôi muốn mở nhà xưởng ép dầu này không phải vì lợi ích của bản thân mình, nếu không dẫn người lên núi để hái quả dầu chè, đem tới nhà máy ép dầu ở phố huyện để ép thành dầu, tự mình đem đi đổi mấy thứ này là được rồi.”
“Vì tôi thấy thôn chúng ta không có sản nghiệp để bán ra, cảm thấy rất khó chịu. Tôi thực sự mong thôn của chúng ta có thể trải qua những ngày tốt hơn, đây mới là lý do thực sự để mở nhà xưởng ép dầu.”
“Tôi cũng mong xuất phát điểm từ nhà xưởng ép dầu này, thôn chúng ta sẽ có thêm nhiều sân bãi hơn, mỗi ngày của từng nhà trôi qua sẽ khấm khá hơn, ít nhất thì không phải lo về chuyện cơm ăn áo mặc.”
“Chủ tịch nói phụ nữ có thể chống đỡ được nửa bầu trời, tôi cũng nghĩ bản thân có thể phụng sự được cho nhân dân, vậy nên mới tích cực tranh thủ đi làm việc.”
“Tôi muốn trở thành một người có ích với quốc gia với xã hội, chỉ mong sau này tất cả mọi người có thể giúp đỡ cho công việc của tôi, chúng ta đều có thể cùng cống hiến để xây dựng đất nước.”
Bây giờ đang thịnh hành cách ăn nói như vậy, cô cũng phải bắt kịp thời đại thôi.
Quả nhiên sau khi nghe xong lời của Tống Sở, ai ai cũng xúc động không thôi, vì lời của cô là thật.
Tống Sở có thể đổi được nhiều đồ như vậy, nếu cô có thể tự mình ép dầu rồi đổi, vậy thì cả xe đồ kia đều là của nhà cô rồi, giờ lại chỉ lấy phúc lợi tương đương với mấy cán bộ, thật đúng là một đồng chí tốt đã biết giác ngộ.
“Giúp đỡ, chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ cô mà.” Người nhà của mấy người đang làm việc đều đồng loạt đứng lên.
Những người khác trong thôn dù không được chia đồ cho, nhưng hầu hết những người trong thôn đều rất thật thà chăm chỉ, cảm nhận được ý chí đang trào dâng trong lời nói của cô.
Thế là nhiều người cũng đồng loạt nói: “Được, chúng tôi nhất định sẽ giúp cô.”
Tống Sở cười híp mắt nói: “Có thể mở nhà xưởng ép dầu trong thôn một cách suôn sẻ, thì không thể thiếu được sự giúp đỡ của mọi người.”
“Vậy nên tôi tuyên bố, đường đã đổi trong lần này, mỗi nhà đều có thể đến lấy một bịch, chúng ta đều có thể được ăn ngọt, vậy có được không?”
Hạnh phúc đến nhanh quá khiến mấy người trong thôn đều ngớ người ra, liên tục hoan hô reo hò: “Được!”
Sao có thể không được chứ, đường đây giờ là thứ rất quý giá, không tốn tiền mà vẫn có thì còn gì tốt bằng nữa, cô bé Tống Sở này sao lại có bản lĩnh quá vậy?
Thế là đầu gấu thôn Tống vừa lười biếng vừa hung hăng lại hay đánh lộn của ngày trước giờ đã không còn trong tâm trí của mọi người nữa rồi, khi đó có lẽ là do cô chưa trưởng thành thôi...