Nếu như người nhà của chị dâu cả Tống đáng tin chút thì cô cũng chẳng ngại kéo theo chung, nhưng nhà họ chính là một bầy sâu hút máu dây vào thì cũng sẽ là phiền phức, cô mới không thèm tự rước chuyện bẽ mặt cho mình.
Nhà mẹ đẻ của chị dâu cả Tống nằm ở thôn kế bên, chỉ cần có tin tức gì cũng sẽ truyền tới, khoảng thời gian trước em dâu của chị ta mới vừa "Nở mày nở mặt" một lần.
Giật dây cụ nhà để đem cô em chồng cũng chính là cô em gái mười sáu tuổi của chị dâu cả Tống để gả cho một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi chỉ vì muốn đổi lấy sính lễ kếch xù, loại người xấu bụng như này là loại người mà Tống Sở không thích nhất.
"Cô!" Mặt chị dâu cả Tống tối sầm lại, "Một người làm em út như cô còn quản cả chuyện của anh cả, sao cô có thể như vậy được chứ hả?"
"Đúng là em không thể quản anh cả nhưng mà mẹ em thì có thể."
Tống Sở khẽ hất cằm, tiếp tục nói: "Vậy nên tối nay chị thu dọn hành lý cho xong xuôi đi."
Người chị cả Tống này nói thế nào nhỉ, con người thật ra thì cũng không tính là xấu chỉ là bụng dạ quá hẹp hòi lại còn bị nhà mẹ đẻ tẩy não quá sâu, chính là kiểu người vì em trai mà hiến dâng điển hình.
Hễ có đồ gì ngon thì luôn nghĩ đến đầu tiên không phải là con gái và chồng mình mà là em trai và cháu trai.
Mạch não kiểu này Tống Sở không tài nào lý giải nổi nhưng cũng phải tách ra, nếu không tương lai sẽ là đồng đội ngu như heo ở trong nhà.
"Chị cả, nếu như cô em dâu kia của chị là một người tốt vậy em nể mặt chị giữ lại kỳ thật cũng không sao. Nhưng giới thiệu một ông già rồi bảo em gái chị gả qua đấy chỉ là vì mấy trăm tệ sính lễ, việc này cũng quá tán tận lương tâm rồi đi."
Cô nghi ngờ người phụ nữ kia còn ăn được một khoản tiền môi giới từ trong đó.
Tống Sở nhìn chị dâu cả Tống ý vị sâu xa nói: "Nếu đổi lại em là chị không những chẳng nghĩ cách tìm giúp cô ta một công việc, trái lại còn đi xé nát miệng cô ta ra."
Cô nói xong cũng không tiếp tục để ý tới sắc mặt của chị dâu cả Tống, trực tiếp đi thẳng.
Hôm nay đến chỗ thanh niên trí thức lại càng nhận được nhiều người chào hỏi hơn, trong giọng nói của những người này đều mang theo sự thân thiện.
"Tống Sở, lại đến đưa cơm cho thanh niên trí thức Cố đấy à!" Đây là nam thanh niên trí thức.
"Tống Sở, hôm nay trông cô xinh đẹp quá." Đây là nữ thanh niên trí thức.
Khen cô xinh đẹp là ba nữ thanh niên trí thức lớn tuổi đã đến đây được rất nhiều năm, hơn nữa trước đây cũng không tham gia vào đội ngũ chĩa mũi nhọn vào cô.
Xưa nay Tống Sở đều không phải là người cao ngạo, ai lịch sự với cô thì cô cũng sẽ lịch sự lại.
Đương nhiên ai muốn bắt nạt hay là khinh suất cô, vậy thì phải hỏi qua nắm đấm của cô trước đã rồi hẵng nói chuyện.
Cô tươi cười chào hỏi với mấy người một tiếng, lúc này mới đi vào phòng của Cố Việt.
Thanh niên trí thức Khương và hai người thanh niên trí thức khác trong lòng đều như nhau cùng thầm mến mộ Cố Việt, cả ba cũng đều ở bên trong phòng.
Vừa này mỗi một hộ gia đình có thể lãnh một túi đường, thanh niên trí thức cũng được lãnh, chỉ là ba người bọn họ không đi.
Trước kia Tống Sở cũng không được nói là kiểu người mà người trong thôn hô hoán đánh đập nhưng cũng là kiểu người người ghét bỏ, chó cũng không thèm để ý đến. Hiện tại thoáng cái liền trở thành nhân vật làm mưa làm gió ở trong thôn, sự thay đổi thế này khiến cho ba người họ có chút không chấp nhận được.
Đặc biệt là những người thanh niên trí thức khác, vừa rồi góp vui xong thì cũng đã chạy đi ghi danh rồi, bọn họ giống như là bị cô lập, cả ba người đều cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Tống Sở đi vào trong gian phòng của Cố Việt, anh đang xem một tờ báo.
Cô tiến tới liếc qua, phát hiện ngày tháng còn là của gần đây, khẽ cười nói: "Học thần Cố, anh còn có thể đụng đến cả báo."
Văn phòng ủy ban thôn cũng không có kiểu báo này đây.
Cố Việt đặt tờ báo xuống, cũng không giấu diếm, "Nhờ một người bạn gửi giúp qua bưu điện."
"Bạn bè của anh nhiều lắm sao?" Tống Sở biết thân phận của ông nội anh, thời điểm chưa bị điều xuống cơ sở rèn luyện, nhà họ Cố chắc chắn là rất phong quang.
Đợi sau khi án sai được sửa lại, chỉ cần lão Cố còn sống trở về thì nhà họ Cố ắt sẽ tốt hơn.