Thập Niên 70 Chồng Tôi Là Ác Bá

Chương 12


Đột nhiên mắc tiểu, Tôn Văn Tĩnh nhìn anh, Thẩm Phú Sơn cũng nhìn lại cô: “Nghĩ thông rồi?”Nghĩ thông cái rắm, cô muốn đi tiểu.

Nhưng cô vẫn không thể mở nổi miệng nhờ anh, may mà Thẩm Phú Sơn cũng là người thông minh: “Em muốn đi bự hay là đi tiểu đấy?”Tai của Tôn Văn Tĩnh đỏ lên, giọng nhỏ lí nhí như muỗi kêu mà đáp: “Đi tiểu.”Thẩm Phú Sơn toét miệng: “Vợ à, không cần ngượng ngùng, chồng em cũng phải đi bự đi tiểu cơ mà.”Chuyện này có tất yếu phải nói ra miệng không hả!?Tôn Văn Tĩnh cảm thấy con người anh quá thô bỉ, nhịn không được mở miệng: “Anh có thể chú ý đến lời ăn tiếng nói của mình chút không, đừng có mở miệng một cái là phun toàn lời dâm uế? Tốt xấu gì cũng sắp 30 tuổi đến nơi rồi, ra ngoài xã hội không sợ người ta chê cười anh hay sao?”Thẩm Phú Sơn thật sự không để bụng lắm, bởi vì anh biết, cho dù anh có miệng phun lời ngọc ngà, bọn họ cũng sẽ chẳng vì thế mà bảo anh là người tốt.“Vợ, vẫn là em tốt với tôi.

Sau này tôi sẽ chú ý, có điều sợ là quen miệng sửa không nổi.”“Cái gì là sửa không nổi? Cũng chỉ là mấy tật xấu thôi, cần sửa thì phải sửa chứ.

Đàng hoàng làm người không được sao? Cứ để bị người ta đâm chọc anh mới chịu được à? Anh cứ như vậy, chờ khi có con rồi, bọn nhỏ sẽ nghĩ về anh thế nào đây?”Thẩm Phú Sơn trầm mặc, anh nâng mắt nhìn cô, có vẻ như là bị chọc tới chỗ đau rồi.Nếu có thể lựa chọn, dĩ nhiên anh cũng muốn làm một đại anh hùng, vấn đề là ông trời không cho anh cơ hội này.Tôn Văn Tĩnh biết những lời mình vừa nói hơi quá khích, cô nuốt nước miếng, hỏi: “Giận rồi?”Thẩm Phú Sơn nhếch nhếch khóe miệng: “Không, em nói cái gì cũng đúng.”Tôn Văn Tĩnh nhìn khuôn mặt như mới được khai sáng của anh: “Đời người nói dài thì rất dài, nói ngắn cũng thật ngắn, sống thì phải làm tấm gương cho đời sau mới phải.


Đừng để sau này bọn nhỏ ra cửa bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ…”Thẩm Phú Sơn ngã phịch xuống một bên đệm giường: “Những điều em nói sao tôi lại không hiểu? Từ nhỏ tôi đã mất cha mất mẹ, sống cũng ông nội.

Chẳng được mấy năm ông tôi cũng đi theo họ.

Mùa đông rét mướt tôi không có chỗ để đi, chỉ có thể tránh qua đêm ở một bên đống củi lửa nhà người ta.

Em có biết đó là cái cảm giác gì không?”“Có một năm, ăn tết, tôi đến nhà bác cả, bác gái thấy tôi tới thì mặt mày cũng trở nên khó coi.


Bác cả tôi lại không quản tiền bạc trong nhà, ông ấy chỉ trộm đưa cho tôi nửa cái màn thầu đã để qua đêm rồi đuổi tôi đi.”“Tôi đến công xã, đại đội xin giúp đỡ, nhưng vì cha mẹ mà tôi bị bọn họ chụp mũ là người của phe cánh tả.

May mắn khi đó tuổi tôi còn nhỏ, không thì sợ là đã bị phê đấu rồi…”“Tôi còn có thêm mấy người dì người cậu nữa, cũng có đủ cả cô, dì, chú, bác.

Nhưng vào thời điểm tôi tuổi nhỏ bất lực nhất thì bọn họ lại chẳng có một người vươn tay giúp đỡ tôi dù chỉ là một chút, bọn họ sợ chuyện của ba mẹ tôi sẽ liên lụy đến bọn họ.

Cả một đám thấy mặt tôi là trốn, càng buồn cười hơn chính là, ông ngoại bà ngoại thế mà lại bảo, là tôi khắc chết mẹ tôi…”Thẩm Phú Sơn đứt quãng nói rất nhiều về những chuyện ngày xưa của mình, những chuyện mà anh không muốn để người khác biết.

Nghe anh kể xong, Tôn Văn Tĩnh đột nhiên cảm thấy đau lòng cho anh.Một câu khái quát, hết thảy đều là cuộc sống bức bách..

Bình Luận (0)
Comment