Thập Niên 70 Chồng Tôi Là Ác Bá

Chương 30


Một bàn tay vói vào trong áo nhỏ của cô, bầu vú rất nhanh đã bị anh bắt lấy.

Cả người Tôn Văn Tĩnh cứng lại, cô muốn nói là nhẹ chút, nhưng miệng lại bị anh hôn mút không hở, đầu lưỡi ướt hoạt cũng nhân tiện mà chui vào trong miệng cô.Một bầu vú bị anh nắn bóp sinh đau, Tôn Văn Tĩnh chịu không nổi, đột nhiên đẩy anh ra.Thẩm Phú Sơn thở hổn hển như trâu, nhìn cô: “Vợ, em làm sao thế?”Tôn Văn Tĩnh trừng anh một cái: “Tay anh dùng sức lớn như vậy làm gì? Niết tôi đau chết được.”Anh còn tưởng là chuyện gì nữa chứ, nghe vậy cũng không quá để ý, nhưng khi dời mắt nhìn xuống thì lại có chút băn khoăn.Bầu vú trắng như trứng gà bóc của cô bị anh nắn bóp đỏ bừng, cùng so với một bên còn lại thì đúng là thành hai cái khác hẳn nhau.

Thẩm Phú Sơn cười cười: “Còn không phải là do không có kinh nghiệm sao, lần sau tôi sẽ chú ý.”Tôn Văn Tĩnh không hé răng, Thẩm Phú Sơn xoay người một cái đem cô đè ở dưới thân.Nhìn anh rất gầy, không ngờ tới lại nặng chết đi được.


Không đợi Tôn Văn Tĩnh kịp thích ứng với thể trọng của anh thì đã thấy nhận được có thứ gì đó cứng ngắc cộm đến mình rồi.

Cộm đến thịt đau, cô không khỏi vặn vẹo hai chân.Lúc này Thẩm Phú Sơn nói: “Vợ, tôi không nhịn được nữa đâu.” Rồi lại xáp tới hôn cô, tay không ngừng xoa bóp hai bên vú cô.

Tôn Văn Tĩnh còn chưa vào trạng thái mà anh đã có chút nhịn không nổi rồi.Tôn Văn Tĩnh nghe Đường Bình nói, phụ nữ phải ướt thì mới có thể đi vào, nếu không chịu khổ chính là mình.Thấy Thẩm Phú Sơn gấp gáp lột đi quần cộc của mình, Tôn Văn Tĩnh mở miệng: “Anh đừng vội, tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu, anh cứ như vậy tôi sẽ đau chết…”Thẩm Phú Sơn ngừng lại: “Thế thì phải làm sao giờ?”Tôn Văn Tĩnh ngẫm lại lời Đường Bình nói, cô đỏ mặt cởi áo con của mình ra, sau đó cũng cởi luôn quần cộc.“Anh, anh, anh hôn hôn tôi, sờ sờ tôi.”Cách này có được hay không cô cũng không biết nữa, đều là Đường Bình dạy cô cả.Chị ta bảo phụ nữ bị hôn hôn sờ sờ thì sẽ dễ dàng động tình chảy nước.Những lần trong quá khứ, cô đều chưa từng ướt bao giờ.


Mỗi lần Thẩm Phú Sơn đều say khướt mà ép buộc cô, mỗi lần đều là khóc lóc kêu gào, thế nên đến nay cô vẫn rất mơ mịt đối với những chuyện nam nữ như thế này.Thẩm Phú Sơn thở hổn hển, trong mắt che kín tơ máu, trên cánh tay anh cũng nổi gân xanh, nhìn có chút doạ người.Thây anh như vậy, Tôn Văn Tĩnh sợ hãi, cả cơ thể trắng bóc loã lồ của cô run rẩy, nghẹn ngào cầu xin: “Anh đừng vội, chúng ta cứ từ từ làm.”Thẩm Phú Sơn trầm thấp ừ một tiếng, đôi mắt càn quét khắp thân thể mềm mại của cô.

Ừm, bầu vú tròn trịa trắng nõn lại phình phình, phía trên lại điểm xuyến một nụ anh đào hồng phấn nho nhỏ.

Đưa mắt tìm kiếm xuống chút nữa, không khỏi làm anh thèm đến ực một tiếng, bắt đầu nuốt nước miếng.Trong lòng Tôn Văn Tĩnh có chút hoảng hốt, lại có chút thẹn thùng.

Cô ngoảnh mặt sang một bên, không ngờ lại nghe thấy anh lẩm bẩm: “Vợ, trâu nhỏ của tôi đau quá.”Hai người đều không dễ chịu, một người thì nghẹn muốn chết, một người lại hoảng hốt vô cùng.Tôn Văn Tĩnh thở gấp, nắm chặt tay: “Vậy anh, vậy anh còn không nhanh hôn hôn tôi sờ sờ tôi đi?”Thẩm Phú Sơn cũng cảm thấy cứ dây dưa thế này rất lãng phí thời gian, ngẫm lại vẫn là thuận theo ý cô mà làm.Đôi tay anh cứng đờ sờ sờ cả người cô, thường thường một chút lại: “Vợ, giờ đã đ* được chưa?”Tôn Văn Tĩnh mới vừa hơi có chút động tình, kiểu gì cũng sẽ bị anh dùng một câu như vậy kéo lý trí cô trở về, cứ thế lặp đi lặp lại vài lần làm cô muốn phát điên.“Đ* bà nội anh ấy, ngươi gấp cái lông c*c gì, tôi mẹ nó còn chưa có cảm giác đâu, anh mẹ nó định cứ thế mà đ* vào làm tôi đau chết đấy hả?”Lúc này cũng không rảnh mà thẹn với thùng nữa, Tôn Văn Tĩnh chỉ muốn làm mình thoải mái thôi..

Bình Luận (0)
Comment