Chương 180: Em xem anh hai em mang gì về cho em này
Sáng hôm nay Lý Thanh Lê xát gạo ở văn phòng đại đội, sát đến mức tay mỏi nhừ, vất vả lắm mới chịu được đến trưa, nghe thấy có người nói tan làm, cô lập tức không ở lại thêm nữa mà phủi mông bỏ đi.
Về đến nhà ngồi xuống ghế trong nhà chính, uống một ngụm nước mà mẹ cô rót cho mình, nếm thử vị ngọt nhẹ quen thuộc, Lý Thanh Lê cười ngọt ngào với bà Điêu.
Bà Điêu liếc mắt nhìn cô, trên mặt cũng không nhìn ra được gì cả, hai mẹ con rất ăn ý ngầm.
Hai mẹ con đang nói chuyện phiếm thì đám người anh cả Lý cũng lục tục đi làm trở về, hiển nhiên bọn họ làm không phải là sát gạo, thứ trong ruộng đã lần lượt thu hoạch xong, thu xong rồi việc cũng nhiều lên, còn phải trỉa lúa mì vụ đông trước khi tiết sương giáng, cải dầu, đậu tằm năm sau, bây giờ đều đã trồng hết rồi. Sau khi trồng còn phải cấy bù, dọn cỏ, còn phải khai khẩn đất hoang, rải tro cỏ cây… việc còn rất nhiều.
Nói một cách tương đối thì xát gạo chắc chắn là một việc nhẹ nhàng, dù sao vẫn có ghế ngồi, không phải sao?
Anh hai Lý về nhà muộn nhất, người còn chưa vào sân mà tiếng đã truyền tới từ rất xa.
“Em gái, em xem anh hai em mang gì về cho em này?” Từ ngoài sân chỉ nghe thấy giọng nói sang sảng vui vẻ của anh hai Lý.
Trong lòng Lý Thanh Lê chấn động, vung bước chân lao ra ngoài nhanh như chớp, ra đến cổng sân đã thấy anh hai Lý vừa băng qua cổng nhà họ Phan, trong tay cầm một túi lưới, trong túi lưới có hai con bồ câu đang giãy dụa.
Lý Thanh Lê lập tức vui vẻ ra mặt, đi lên nhận túi lưới nhìn trái nhìn phải: “Anh hai, anh thật lợi hại, đám người anh cả chẳng bắt được con nào cả, mà một lần anh đã bắt được hai con? Đây là một đực một cái sao?”
Anh hai Lý vô cùng đắc ý bước vào sân nhà mình, vừa cười vừa đáp: “Hôm nay vận may thật tốt, một lần bắt được hai con, còn vừa vặn một đực một cái nữa chứ?”
Bà Điêu bước ra khỏi nhà chính, nghe thấy vậy cười híp mắt thành đường kẻ, nét mặt hiếm khi dịu dàng: “Vận khí của thằng hai không tồi, Tiểu Lục, lần này con cũng vui rồi chứ?”
Lý Thanh Lê hiện ra cái lúm đồng tiền, đôi mắt cong cong nhìn hai con bồ câu mà vui vẻ, như thể trong túi lưới đựng không phải bồ câu mà là một xấp Đại Đoàn Kết.
Anh hai Lý và chị hai Lý đứng ở cửa phòng mình đối diện nhau, ý cười trên mặt mặt lan rộng “Mẹ, con nói với mẹ một tin, đảm bảo mẹ và cha nghe được sẽ càng vui vẻ hơn!”
Bà Điêu hơi quay đầu qua, dựng thẳng lỗ tai: “Chuyện gì cơ?”
Anh hai Lý ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ râu lởm chởm không ảnh hưởng đến gương mặt vô cùng hào hứng của anh ta, chỉ nghe thấy anh ta trịnh trọng tuyên bố: “Con trai thứ hai của mẹ, con, lại sắp làm cha rồi!”
Lời này vừa nói ra, sân nhà họ Lý yên tĩnh trong nháy mắt, sau đó trực tiếp sôi trào.
“Thật sao thằng hai? Không phải con lừa mẹ đấy chứ?” Bà Điêu vui vẻ vỗ bốp vào đùi, chỉ hai bước đã ra khỏi mái hiên, bước chân mang theo gió đi đến cửa phòng thằng hai, đôi mắt ra sức đảo quanh bụng chị hai Lý, ngoài miệng lẩm bẩm: “Nhị Nha đã sắp mười lăm rồi, mẹ còn tưởng sau này phải kêu thằng ba cho hai vợ chồng tụi bây một đứa con trai thừa tự nữa chứ, lần này tốt rồi, mẹ Nhị Nha lại mang thai rồi! Ôi chao ôi, đây đúng thật là chuyện đáng mừng!”
Ba chị em dâu chị cả Lý cũng sáp tới nói chuyện, mấy năm nay chị hai Lý vì cầu con mà không biết đã uống bao nhiêu thuốc, cùng là phụ nữ, cho dù trước kia có lục đục không thôi nhưng lúc này vẫn thật lòng vui cho chị hai Lý.
Bốn anh em khác ở nhà họ Lý đều đi lên chúc mừng anh hai Lý.
“Thằng hai, chúc mừng!”
“Em bảo sao sáng nay anh hai dậy mà miệng cứ ngoác ra như thế.”
“Anh hai, không ngừng cố gắng, ba năm hai đứa, ha ha ha ha…”
“Chúc mừng anh hai, lát nữa năm anh em chúng ta và cha uống vài chén nhé.”
Anh hai Lý cười rạng rỡ nhận những lời hay của anh em nhà mình, nhưng vừa nghe đến “rượu” anh ta lại sợ đến mức bản mặt đen bay màu, lập tức xua tay: “Mọi người đừng hại anh em, em đã nói với mọi người rồi, bắt đầu từ bây giờ, em không chạm vào một giọt rượu nào hết, các anh ai dám dụ, dám khuyên em vậy không phải là anh em của Lý Thành Dũng này…”