Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 257 - Chương 257. Có Qua Có Lại

Chương 257. Có qua có lại Chương 257. Có qua có lại

Chương 257: Có qua có lại

Hai anh em đưa Lý Thanh Lê đến khu ký túc xá công nhân viên chức rồi khiêng hết hành lý, chăn gối đã đóng gói lên, vì trước khi ra khỏi cổng bà Điêu đã nhắc nhở quá mức kỹ càng đến độ giác ngộ tư tưởng nên hai anh em không đợi Lý Thanh Lê mở miệng, đã một người giúp cô sắp xếp đồ đạc, một người dọn dẹp chiếc giường đặt một đống đồ linh tinh, sau đó nghiêm túc trải giường chiếu cho cô, hai người đàn ông trưởng thành cần mẫn và thành thạo đến mức khiến người đau lòng.

Lý Thanh Lê vốn định tự mình làm, nhưng hai anh trai tích cực chịu khó, hiền lành năng làm như vậy, cô làm sao có thể quấy rầy nhã hứng của người ta?

Còn nữa, cô đã vào xưởng làm công nhân rồi, sau này cô nhất định sẽ che chở mấy anh trai, vậy các anh trai tốt với cô một chút chỉ có thể dùng tám chữ cộng thêm dấu phẩy để hình dung: Có qua có lại, huynh hữu muội cung!

Anh ba Lý và anh năm Lý siêng năng và tốt bụng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, sau khi sắp xếp đồ đạc của Lý Thanh Lê ngăn nắp xong, hai anh em đều thở dài một hơi, dù sao ký túc xá công nhân viên chức nữ cũng không tiện ở lại lâu, dặn dò hai tiếng đã cùng cậu cả Điêu ra ngoài.

Lý Thanh Lê tùy tiện đánh giá ký túc xá vài lượt, trong đầu nghĩ xem mình ở ký túc xá làm việc cần những thứ gì, trong lòng rất nhanh đã có tính toán, đứng dậy mang phích nước nóng mà bà Điêu tới hợp tác xã tiêu thụ mua cho cô xuống lầu.

Vì không quen nơi này nên Lý Thanh Lê quyết định từ từ đi dạo gần đây xem sao, cũng không có mục đích gì cả, chỉ là tùy tiện đi dạo quanh, nhưng cô rõ ràng đã đoán sai phạm vi rộng lớn của xưởng dệt huyện, cô dạo đến khi mặt trời chiều ngả về tây mà vẫn chưa đi hết xưởng dệt, nhưng một con đường này ngược lại cô đã tìm được rất nhiều nơi, nhà ăn, phòng y tế, nhà tắm, nhà trẻ, lớp học ban đêm, phòng đọc sách…

Cũng chính lúc này, Lý Thanh Lê mới ý thức được rốt cuộc món quà mà Lưu Ngọc Hân để lại cho mình lớn thế nào, nếu cô có thể thuận lợi chuyển chính thức thành công nhân xưởng dệt, vậy cuộc sống hơn mười năm trong tương lai đều không cần lo, đây không phải là cuộc sống mà người ở thời đại này như bọn họ mong cầu sao, một công việc ổn định không cần phải phát sầu vì ăn mặc.

Một khắc này, đột nhiên cô có hơi hiểu Triệu Học Binh, tiến vào một xưởng lớn như xưởng phân bón hóa học và xưởng dệt, trải qua cuộc sống ăn mặc không lo của công nhân trong xưởng, ai có thể không nghĩ đến tương lai?

Lý Thanh Lê mang theo tâm trạng vui vẻ đi tới nhà ăn ăn tối trước, sau đó xách phích nước nóng đã đựng đầy về ký túc xá. Cô ngâm nga đẩy cửa vào, lập tức bảy đôi mắt trong ký túc xá đồng loạt nhìn về phía cô, chẳng hiểu tại sao cô lại cảm thấy bầu không khí có vài phần không đúng, vì từ trong ánh mắt của những người đó cô nhìn thấy vẻ đồng cảm và lo lắng.

Trong bảy cô gái, cô gái có làn da trắng nhất, láng mịn nhất, dáng người thon thả nhất, lớn lên đẹp nhất, mặc đồ cũng thời thượng và đẹp mắt nhất đó nhếch khóe môi, khoanh tay đứng dậy khỏi giường Lý Thanh Lê, đi về phía cô với vẻ mặt bất thiện.

“Cô lấy đồ của tôi xuống khỏi giường đúng không?” Dáng vẻ khoa trương của cô gái xinh đẹp gần như sắp đập thẳng vào mũi Lý Thanh Lê.

Lý Thanh Lê chớp mắt, đáp với vẻ vô tội: “Nói một cách nghiêm túc thì là anh năm của tôi lấy đó, nhưng anh ấy đã đi rồi, chị có chuyện gì cứ tìm tôi là được, sao thế?”

“Cô hỏi tôi sao thế? Toàn bộ đồ của tôi đều đặt xuống đất hết rồi, các cô không có được sự cho phép của tôi đã động vào đồ của tôi, ai cho các cô quyền đó? Xin lỗi tôi ngay!”

Cô gái mặt tròn ở giường dưới đối diện phụ họa theo: “Bất cứ thứ gì của Khiết Khiết đều tốn rất nhiều tiền mới mua được, lại vất vả sắp xếp ngăn nắp, các cô không thèm nói một tiếng đã lấy đồ của cô ấy xuống, đúng là quá đáng, xin lỗi là lý đương nhiên rồi.”

Ngoại trừ ba người bọn họ, những người khác đều câm như hến.

Lý Thanh Lê bình tĩnh đi qua bên người Đinh Khiết, đặt phích nước nóng xuống, phủi tay quay người lại, mỉm cười hỏi: “Cho nên đồ trên giường này là của chị sao?”

Đinh Khiết híp mắt quan sát cô, lạnh lùng đáp: “Tôi khuyên cô nên thành thật một chút, sự kiên nhẫn của tôi cũng có hạn thôi.”

Bình Luận (0)
Comment