Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 259 - Chương 259. Chào Mừng Đồng Chí Lý Thanh Lê

Chương 259. Chào mừng đồng chí Lý Thanh Lê Chương 259. Chào mừng đồng chí Lý Thanh Lê

Chương 259: Chào mừng đồng chí Lý Thanh Lê

Đôi mắt của chủ nhiệm Lệ nhìn vào Đinh Khiết sáng quắc.

Đinh Khiết nặn ra một tiếng qua kẽ răng: “… Được.” Được mụ nội cô!

Sau khi chủ nhiệm Lệ rời đi, Đinh Khiết trừng mắt nhìn Lý Thanh Lê với vẻ bất mãn, quay người dọn đồ của mình đi, nhưng đập gõ gây ra động tĩnh không nhỏ, chẳng qua bầu không khí trong ký túc xá vẫn dịu đi rất nhiều.

Lý Thanh Lê tìm thời cơ tự mình giới thiệu, hiện ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, nói: “Chào các chị em, tôi tên là Lý Thanh Lê, mọi người có thể gọi tôi là Lê Tử, sau này mọi người vừa là đồng nghiệp vừa là bạn cùng ký túc xá, cơ hội ở chung cũng rất nhiều, nếu tôi có chỗ nào không tốt gì đó, mọi người cứ việc góp ý, chỉ cần có lý có bằng chứng, tôi đảm bảo sẽ khiêm tốn chấp nhận, sau này mong mọi người quan tâm nhiều hơn!”

Trương Uyển Hoa dẫn đầu vỗ tay: “Chào mừng đồng chí Lý Thanh Lê!”

Ngoại trừ Đinh Khiết và Uông Diễm Linh ra, những người khác đều tỏ vẻ chào đón, thái độ rất thân thiện.

Ký túc xá công nhân viên chức nữ cũng không tính là lớn, bốn chiếc giường tầng chia ra dựa vào hai bên tường đã chiếm diện tích hơn phân nửa, ở giữa cũng đặt hai cái bàn, bên dưới bàn là cái chiếc ghế cao thấp dài ngắn khác nhau, giữa bàn và ghế để lại một lối đi cực nhỏ cho người đi, toàn bộ căn phòng trông có vẻ hơi chật chội.

Nhưng cho dù là vậy, ký túc xá vẫn là nhà xi măng và gạch, chắc chắn hơn nhà ở nông thôn cứ trời mưa là dột còn chảy bùn nhiều, nhưng về mặt diện tích quả thật nhỏ đến đáng thương, một căn phòng vẫn chưa lớn bằng phòng ngủ của cô.

Hiển nhiên ký túc xá công nhân viên chức có nối điện, cho dù là đến tối, trong phòng vẫn có ánh đèn lờ mờ như cũ, Lý Thanh Lê nghĩ đến một đêm trước khi đi Phó Bạch nhét phong thư, lá thư cho cô, tem cũng chuẩn bị đến vài cái, dặn dò cô viết thư nhiều, mà hôm nay xảy ra nhiều chuyện mới mẻ như vậy cô cũng muốn viết thư chia sẻ cho anh.

Phó Bạch cái khác không nói, nhưng bao che khuyết điểm quả thật là phong phạm của người nhà họ Lý bọn họ, nếu như cô viết toàn bộ hành vi của Đinh Khiết đối với mình trong thư, Phó Bạch chắc chắn sẽ thương mình, còn giúp mình cùng chửi Đinh Khiết.

Nhưng sau khi mở giấy viết thư ra, Lý Thanh Lê lại thay đổi ý định, không phải có một câu chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu hay sao, cô đã là một cô gái trưởng thành hai mươi tuổi rồi, nên để đối tượng của mình yên tâm.

Vì thế cô thay đổi ý định, chuẩn bị một lá thư cho Lưu Ngọc Hân. Hơn nửa năm này cô và Lưu Ngọc Hân vẫn luôn duy trì thư từ, cô ta quan tâm chuyện của học sinh và quan tâm ký túc xá thanh niên trí thức, cũng rất quan tâm cô, bây giờ cô nói chuyện cuối cùng mình cũng vào được xưởng cho Lưu Ngọc Hân, chắc chắn cô ta cũng vui mừng.

Đương nhiên ngoại trừ báo tin vui ra, hiển nhiên cô cũng bày tỏ sự biết ơn đối với Lưu Ngọc Hân, chuyện vào xưởng nếu không phải có cô ta bắc cầu thì mình rất khó có được cơ hội này.

Cô đã quyết định đợi sau này lấy được tiền lương, ngoại trừ hiếu kính cha mẹ, mua đồ ăn vặt cho mình, mua vải cho Phó Bạch may một đôi giày vải ra, thì còn muốn mua một món quà tặng cho Lưu Ngọc Hân, có câu hàn huyên hỏi thăm không bằng tặng một khoản tiền lớn, cô chính là người thực tế, không làm mấy trò giả trân đó.

Viết thư xong cho Lưu Ngọc Hân, Lý Thanh Lê không nhịn được, rốt cuộc vẫn viết một lá thư cho Phó Bạch, có điều vốn chỉ có một phần tủi thân, ở trong thư lại thành chín phần, vốn nhớ nhung chín phần ở trong thư lại chỉ còn một phần.

Bạn bè là gì, không phải là dùng để làm ấm lòng sao, sau khi thành đối tượng hợp pháp lại thăng cấp, thêm một người làm ấm… ừm, chính là như vậy không sai.

Cảm ơn dành cho Lưu Ngọc Hân, lo lắng để lại cho Phó Bạch, về phần tất cả vẫn ổn, vậy để lại cho cha mẹ đi, Lý Thanh Lê nghĩ như thế.

Sáng hôm sau chưa đến bảy giờ, trong ký túc xá đã lạch cạch loạt soạt lục tục rời khỏi giường, chỉ có một mình Lý Thanh Lê cả người bọc trong chăn, gò má hơi hồng, ngủ giống như một con heo nhỏ sủi bong bóng mũi.

Diệp Vãn Hà ở giường trên đối diện muốn lên tiếng nhắc nhở: “Lê…”

“Diệp Vãn Hà, cô nhàn rỗi không có việc gì làm sao?” Đinh Khiết vẫn luôn lén chú ý đến bên này, thấy Diệp Vẫn Hà muốn gọi Lý Thanh Lê dậy, cô ta bước hai bước đi lên chặn lại.

“Nhưng còn không dậy nữa Lê Tử sẽ đến muộn mất?” Diệp Vãn Hà dõng dạc bảo.

Bình Luận (0)
Comment