Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 261 - Chương 261. Chị Thật Tốt

Chương 261. Chị thật tốt Chương 261. Chị thật tốt

Chương 261: Chị thật tốt

Nhưng chỉ vài câu ngắn ngủi, Diệp Vãn Hà đã tiết lộ rất nhiều thông tin hữu dụng cho Lý Thanh Lê, Lý Thanh Lê cảm thấy quả nhiên mình không nhìn lầm người, con người Diệp Vãn Hà này cởi mở, cũng rất nhiệt tình lương hiện, có thể ở chung!

“Cảm ơn chị Vãn Hà đã nhắc nhở em, chị thật tốt.” Lý Thanh Lê thật lòng thật dạ nói.

Diệp Vãn Hà cười rạng rỡ xua tay, đáp: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn.”

Hai người ăn cơm xong rất nhanh đã vào xưởng, Lý Thanh Lê được chủ nhiệm Lệ sắp xếp theo sâu Lưu Lệ học các thao tác vận hành của khung cửi.

Một ngày qua đi, Lý Thanh Lê mang vẻ mặt xanh xao, bị mình chọc tức, cô cũng không ngây thơ cho rằng dệt vải khó bao nhiêu, mà cảm thấy người khác mọc tay, cô cũng mọc tay, người khác biết đương nhiên cô cũng biết, nhưng làm việc một ngày, hai tay của cô lại nói với cô: Cô không biết!

Lưu Lệ cũng là người chung ký túc xá với cô, là một cô gái trẻ tuổi gầy đen kiệm lời, cô ta bị biểu hiện vụng về của Lý Thanh Lê làm cho kinh ngạc, cô ta đại khái không ngờ được Lý Thanh Lê lớn lên có bộ dáng thông minh mà làm việc lại vụng về đến thế.

Lý Thanh Lê cũng bị sự kém cỏi của mình làm cho kinh hãi, hồi tưởng lại cuộc đời hai mươi năm, nấu cơm cũng chưa làm qua mấy lần, may quần áo và làm giày cô cũng chưa từng động tay, ngoại trừ chúng ra, những việc khác cô cũng không ngốc bao nhiêu, đương nhiên phần lớn những việc đó cũng không cần kỹ thuật cao siêu gì.

Buổi tối tan làm Lý Thanh Lê về ký túc xá, cô ngồi trên ghế dài suy nghĩ rất lâu, nhìn chung cha mẹ, anh trai chị dâu, cháu trai cháu gái của cô, thậm chí là ba ông bác ruột và anh chị em họ, cháu trai cháu gái họ của cô, mấy người thân gần đó của cô, cô chưa bao giờ từng thấy người nào tay tàn phế không biết làm việc, cho nên cách giải thích duy nhất chính là thiết lập của tiểu thuyết [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi] đã thiết lập một cô em chồng cực phẩm như cô là một người què tay nói như rồng leo, làm như mèo mửa.

Vốn cùng với tình cảm của anh năm cô và Đường Nhã ổn định và ngọt ngào, Tô Nhân về thành phố, cô đã dần dần quên mất quyển tiểu thuyết rác rưởi đó, nhưng chuyện xảy ra hôm nay khiến Lý Thanh Lê không những nhớ ra, mà còn là còn nghiến răng nghiến lợi nhớ ra.

Nhưng cô xưa nay tim lớn, buổi tối ngủ một giấc đến ngày hôm sau lại dồi dào sức sống, đi làm một hôm lại như bị sét đánh, ngủ một giấc lại không sao… lặp đi lặp lại như thế.

Có khả năng rận nhiều không ngứa, Lý Thanh Lê bị đả kích rồi lại bị đả kích cũng quen luôn rồi, bị tổ trưởng tổ bảy bọn họ chửi rồi trừng mắt cũng đã quen, dù sao cũng không vội được, chửi cũng không thể chửi, đường ra duy nhất của cô là chỉ có thể bình tĩnh học hành rồi cố gắng, cần cù bù thông minh, cô không tin mình làm một tháng còn không học được, vậy cô không tên là Lý Thanh Lê mà đổi thành Lý Phế Vật cho rồi.

Tâm thái của Lý Thanh Lê rất tốt, tổ trưởng tổ bảy thấy thái độ làm việc của cô tốt, bị mình nói cũng khiêm tốn lắng nghe, sau đó cũng không mắng không trừng mắt nữa mà dứt khoát định thân lên sân chỉ dẫn tỉ mỉ Lý Thanh Lê làm việc thế nào, nhưng cho dù là như thế, Lý Thanh Lê vẫn cách trình độ thao tác của mấy công nhân như Diệp Vãn Hà một khoảng cách rất lớn.

Tâm thái của cô tốt, tâm thái của tổ trưởng tổ nhỏ cũng tốt, nhưng điều này không có nghĩa những người khác không coi là chuyện to tát gì, mỗi lần tan làm về ký túc xá, mấy người lấy Đinh Khiết dẫn đầu đều trông rất quái giở, chỉ gà mắng chó, khiêu khích châm biếm, trong sáng ngoài tối mắng Lý Thanh Lê là đồ ngu.

Hôm đó, Lý Thanh Lê quyết định phải từ từ trừng trị mấy con sâu thối này.

Quả nhiên, tối đó Lý Thanh Lê tan làm về ký túc xá, đôi bạn xấu Đinh Khiết và Uông Diễm Lệ này thấy cô giống như đánh tiết gà, xốc lại tinh thần mở chế độ khiêu khích châm chọc.

Trong ký túc xá, Lý Thanh Lê tùy tiện lấy hộp cơm rót nước sôi vào rồi cầm hộp cơm lên thổi, khi ấy Đinh Khiết ngồi ở đầu giường nhàn nhã sửa móng tay đối diện ánh mắt với Uông Diễm Linh ở giường dưới đối diện, hai người phát động vòng tấn công đầu tiên.

“Xảy ra chuyện gì thế này, sao bàn của tôi lại ẩm như vậy?” Đinh Khiết đột nhiên đứng dậy khỏi giường, nhìn chằm chằm vào bàn, đôi mày tinh tế vì vẻ mặt khó chịu mà nhíu chặt lại.

Bình Luận (0)
Comment