Thập Niên 70 Cô Em Chồng Cực Phẩm (Dịch Full)

Chương 337 - Chương 337. Đại Kết Cục 6

Chương 337. Đại kết cục 6 Chương 337. Đại kết cục 6

Chương 337: Đại kết cục 6

“Lý Chính Mẫn, ai cho con xem tivi? Đã đọc sách chưa? Bài tập về nhà đã làm xong chưa? Với thành tích đó của con, con còn có mặt mũi xem tivi à?” Cùng lúc nói chuyện, cô ta đi ra khỏi nhà bếp, vài năm gần đây gương mặt đã béo ra một chút nhưng vẫn không thể khiến cô ta trông dịu dàng hơn một chút được.

Lý Chính Mẫn ngồi xuống sô pha, đột nhiên nhớ ra buổi sáng trên bàn trà còn ba quả táo rất to, duỗi tay định cầm, kết quả lại sờ không khí.

Phùng Yến đứng phía sau sô pha chọc vào đầu cô bé: “Con ranh chết tiệt này, có nghe mẹ đang nói với con không đấy?”

Lý Chính Mẫn tức giận quay đầu lại, trong mắt như có ánh lửa nhảy lên.

“Ngày mai là Trung Thu rồi, con xem tivi một lúc thì phạm pháp sao? Cha không nói, chị cũng không nói, chỉ có mẹ ngày nào cũng nói! Con là con gái mẹ hay là phạm nhân mà mẹ trông chừng? Thành tích của con không tốt là tại ai? Còn không phải do Phùng Dương lúc thì giành đồ của con, lúc thì tìm con hỏi cái này cái kia, lúc thì tạo ra tiếng ồn, con còn học kiểu gì nữa? Rốt cuộc nó là ai hả, ngày nào cũng ở nhà mình, chị mua táo cho con, buổi sáng còn ba quả, bây giờ lại không còn một quả nào nữa, nó là lợn sao? A a a! Phiền chết đi được! Rốt cuộc khi nào mẹ mới đuổi nó đi! Con sắp sụp đổ rồi đây!”

Lý Chính Mẫn trút giận xong, khoanh tay siết lại, ngồi phịch xuống sô pha, tức đến mức lỗ mũi cũng đang phun khí.

Phùng Yến nhanh chóng liếc mắt nhìn về phía nhà vệ sinh, sợ Lý Thành Dũng ra ngoài nổi giận nên không dám chọc Lý Chính Mẫn nữa, mặt mày u ám đi về phòng bếp.

Không lâu sau, mẹ Phùng tới đón cháu trai Phùng Dương về nhà, vừa vào cửa đã bắt đầu oán giận: “Giời ơi, xương cốt tôi đã già hết rồi còn ngày nào cũng phải leo cầu thang, còn phải chạy đi thật xa đón Tiểu Dương nữa, sao số tôi lại khổ thế này hả giời!”

Lý Chính Mẫn chẳng thèm quay đầu lại mà đáp với vẻ lười biếng: “Bà ngoại, Tiểu Dương đã mười bốn chứ không phải bốn tuổi, hôm nay không phải cháu cũng tự mình về nhà hay sao, bà cứ nhất định đòi đi đón, cái này không phải gọi là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh, một người bằng lòng bị đánh sao? Bà còn có gì hay mà oán trách nữa?”

“Tiểu Dương là bé trai, cháu là cái thứ của nợ, có thể so được sao?” Mẹ Phùng há miệng mỉa mai lại.

Phùng Yến sợ đến mức vội vàng ra khỏi nhà bếp: “Mẹ, mẹ lại nói lung tung gì thế, còn nói Bát Nha như thế nữa nhà con không chào đón mẹ đâu!”

Khi nói chuyện, ánh mắt cô ta điên cuồng liếc về phía nhà vệ sinh.

Mẹ Phùng phản ứng lại, vội vàng ngậm miệng.

Phùng Dương thấy trên bàn phòng khách có bánh trung thu và hoa quả, đôi giày bẩn kinh khủng cũng không nói, còn chạy tới như một cơn gió, quơ hai cái túm lấy cái túi tiện lợi định mở hộp bánh trung thu ra, Lý Chính Mẫn gấp đến mức nhảy bật dậy, nổi giận đùng đùng duỗi ngón tay chỉ trích.

“Phùng Dương, mày dừng tay ngay cho tao! Đây là bánh trung thu chị tao mua, không phải cho mày ăn! Mày đừng có không biết xấu hổ!”

Mẹ Phùng sải bước chân hơn sáu mươi tuổi của mình đi tới, kéo Phùng Dương lại nói vài câu bên tai cậu ta rồi cứng rắn kéo cậu ta đi.

Lý Chính Mẫn vẫn chưa yên tâm, dứt khoát xách bánh trung thu và hoa quả về phòng mình.

Âm thanh vào phòng và tiếng cửa nhà vệ sinh mở ra đồng thời vang lên, Phùng Yến vuốt tóc, cố ra vẻ tự nhiên nói với Lý Thành Dũng: “Mẹ em gần bảy mươi rồi, đầu óc không tốt, cũng không sống được vài năm nữa, mẹ nói chuyện chúng ta cứ coi như gió thoảng bên tai là được.”

Lý Thành Dũng liếc xéo nhìn Phùng Yến, đi qua bên người cô ta với vẻ mặt vô tình.

Trong lòng Phùng Yến có hơi chua xót, nhưng phần lớn vẫn là may mắn, cô ta còn cho rằng chồng lại định cãi nhau với mình.

Trong phòng của Lý Chính Mẫn, Lý Chính Bình ngả người lên giường cầm một quyển sách đọc, thấy Lý Chính Mẫn nổi giận đùng đùng đi vào, cô ấy không nhịn được mà cười.

“Đừng trề môi ra thế, miệng có thể treo được quả cân luôn rồi kìa!”

Bình Luận (0)
Comment