Mẹ Lục quay đầu nói với Lục Cương Quốc: “Sau này dạy con trai mày cho tốt, đừng để cái thứ não tàn này dạy hư Đại Sơn, đến khi ấy nếu như nuôi thành một đứa bất lực và hèn nhát như nhà họ Điền đó, vậy tao cũng không nhận nó là cháu trai tao đâu.”
Bà ta vừa nghĩ đến bộ dạng bùn nhão không đắp nổi tường đó của Điền Quang Tông và Điền Diệu Tổ là đã nổi hết da gà da vịt lên rồi.
Xử lý xong Điền Kim Hoa, mẹ Lục vào nhà bếp bắt đầu nấu thịt heo.
Mà trước mặt Điền Kim Hoa lại có thêm một đống quần áo vất đấy, mẹ Lục lạnh lùng nhìn: “Chiều nay giặt cho xong đống quần áo này đi, giặt không xong thì đừng về.”
Không phải thích làm trâu sao? Vậy sau này cứ sai khiến cô ta như trâu như ngựa, nói không chừng Điền Kim Hoa lại thích làm trâu, trong lòng lại vui vẻ ấy chứ!
Lục Giai Giai vào nhà bếp nhìn mẹ Lục thái thịt heo rừng.
Mẹ Lục sửng sốt: “Sao lại dư thêm miếng thế nhỉ?”
Lục Giai Giai cảm thấy miếng thịt heo đó có hơi quen mắt, cô mím môi.
Tiết Ngạn!
Lúc Tiết Ngạn xách thịt heo rừng về nhà thì cha Tiết đang ở nhà làm cá.
Mẹ Lục tặng một con cá qua đây, bác gái cả Lục cũng tặng một con, tổng cộng là hai con.
Ăn một con, nuôi một con.
Tiết Ngạn về nhà múc nước lạnh rửa mặt, sau đó lau khô giọt nước trên mặt, thấp giọng hỏi: “Sao lại có hai con cá vậy ạ?”
Theo lý mà nói hẳn chỉ có một thôi chứ.
“Nhà đại đội trưởng tặng một con tới đây, một con còn lại là nhà Lục Kiến Quốc tặng để cảm ơn con hôm nay đã cứu con gái Lục Thảo của bà ta.”
“Lục Thảo?” Trong đầu Tiết Ngạn bắt đầu tìm kiếm người này nhưng ở đó lại hoàn toàn không có mặt của cô ta.
Chẳng qua là một người cực kỳ râu ria mà thôi, Tiết Ngạn nghĩ hai giây đã trực tiếp từ bỏ.
Anh cởi áo trên người xuống, đợi mồ hôi khô rồi trực tiếp múc một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống, giọt nước chảy qua đường vân cơ bắp, rơi xuống quần.
Lúc này, Tiết Dương vác một bó củi từ bên ngoài về nhà, cậu bé đi thẳng vào nhà bếp, tức giận ném bó củi xuống đất.
Tiết Ngạn cúi mắt nhìn, Tiết Dương thấy sắc mặt của anh cả, chợt chột dạ rời tầm mắt đi.
Sau khi Tiết Dương về nhà, qua một lúc sau Tiết Khiêm mới về, sắc mặt của cậu bé cũng không tốt cho lắm, nhưng không nói gì cả.
Cha Tiết nấu xong một con cá nặng hai cân rưỡi, bốn người đàn ông trong nhà, người nào cũng dạ dày lớn hết.
Tay nghề của ông ta thật sự không tính là tốt, thêm muối vào nấu chín là xong, dạ dày của ba anh em cũng đã sớm quen rồi.
Hơn nữa thịt cá cho dù không thêm nguyên liệu khác thì vẫn được tính là một món ngon hiếm có, Tiết Dương hít một hơi mùi hương cá trong bát, sau đó cắm đầu và cơm ăn.
Tiết Ngạn không có dục vọng ăn uống mạnh gì, anh gắp một miếng cá, đột nhiên nghĩ đến cái bánh đã ăn buổi trưa.
Không biết có phải ảo giác của anh hay không, mà anh cứ cảm thấy cái bánh đó có một mùi thơm khác biệt, ngón tay cầm đũa cũng thoáng siết chặt lại.
“Anh cả…” Đợi ăn cơm no rồi, Tiết Khiêm do dự một lúc mới cắn răng hỏi: “Anh cả, có phải anh sắp lấy vợ không ạ?”
“…” Tiết Ngạn hơi cứng người, sau đó quay đầu nhìn Tiết Khiêm, giọng nói hơi khàn: “Sao em lại hỏi như vậy?”
“Là người bên ngoài nói ạ.” Tiết Dương buông đũa xuống với vẻ giận dữ: “Bọn họ nói hôm nay anh cứu một cô gái, nhà họ Tiết chúng ta chắc chắn đang mong chờ đi cầu hôn, còn là em gái họ của cô gái xấu xa xinh đẹp đó nữa!”
Cơ căng cứng trên mặt Tiết Ngạn thả lỏng hẳn, đáp: “Không cưới!”
Cha Tiết thở dài một hơi, hôm nay khi phòng cả nhà họ Lục tới, ngoài mặt là cảm ơn bọn họ, trên thực tế là sợ bọn họ đi cầu hôn.
Dựa theo tập tục ở thôn Tây Thủy, bên nam đã cứu bên nữ, nếu bên nam có ý, có thể trực tiếp cầu hôn bên nữ.
Nhưng theo ông ta thấy thì phòng cả nhà họ Lục chắc chắn sẽ không bằng lòng gả con gái mình qua đây đâu.
Tiết Khiêm ở bên cạnh nói: “Anh cả, em đã hỏi thăm rõ ràng rồi, cái cô tên Lục Thảo đó không phải là một cô gái tốt đâu, nhà họ Tiết chúng ta cũng chưa có bất cứ biểu hiện gì mà cô ta đã tung tin vịt ở bên ngoài rồi, nói nhất định sẽ không gả cho anh, hơn nữa cô ta lớn lên còn vô cùng khó coi.”
“Đừng nói lung tung.” Cha Tiết quát lớn.
Tiết Khiêm bĩu môi.