Nếu như cởi áo trên làm việc vậy chỉ sợ sau lưng anh ta sẽ trực tiếp cháy lột da mất.
Châu Văn Thanh cố tình đợi người đi bớt mới tới đăng ký, nhưng lại bị một người đàn ông vội vàng chạy tới va phải.
“Đồng chí Lục, tôi đăng ký giống những người khác, một cái liềm.” Triệu Xã Hội lau mồ hôi trên trán, khóe mắt liếc qua Châu Văn Thanh với vẻ bất thiện.
Chỉ là một tên công tử bột muốn giành nữ thần của mình, anh ta vẫn chưa quên đâu, bây giờ nữ thần không che chở cho Châu Văn Thanh nữa, xem anh ta thu phục Châu Văn Thanh thế nào đây.
Lục Giai Giai trực tiếp đăng ký cho anh ta.
Đợi khi Châu Văn Thanh tới, cô nói thẳng: “Đã đăng ký rồi, trực tiếp lấy liềm đi!”
Châu Văn Thanh: “…”
Anh ta cắn răng, quay người đi lấy liềm.
Lục Giai Giai thì lại cười tươi hớn hở với lưng của anh ta.
Châu Văn Thanh sợ nhất là làm việc đồng áng, không chỉ vì lười biếng mà còn vì làm việc đồng áng thật sự rất chịu tội.
Mùa hè có thể lột một tầng da của anh ta, mùa đông có thể khiến đôi bàn tay của anh ta đông cứng.
Đối với loại người sống an nhàn sung sướng này thì đây mới là việc đáng sợ nhất.
Muốn sống không được, muốn chết không xong!
Dưới ánh mặt trời sáng sớm, cô gái trẻ mặc một chiếc váy màu lục, cánh tay ngó sen chống má, cười lên vừa ngoan vừa ngọt.
Mà hướng cô nhìn lại là bóng lưng của Châu Văn Thanh.
Tiết Ngạn vô thức mím chặt đôi môi mỏng, đôi chân dài bước tới, dáng người cao lớn đứng đối diện với chiếc bàn.
Tầm nhìn của Lục Giai Giai đột nhiên bị chặn, cô ngẩng đầu nhìn Tiết Ngạn.
Gương mặt của anh lạnh lùng, thoạt nhìn như thể người khác nợ anh tám trăm vạn không trả vậy.
Trong lòng Lục Giai Giai chợt sững sờ, cô vốn vì chuyện thịt heo mà có hơi tức giận, nhưng bây giờ nhìn Tiết Ngạn có vẻ còn đang giận hơn cô.
“…” Thời buổi này đều là ai giận hơn thì người đó càng đúng lý hợp tình hơn.
Rất nhanh, Tiết Khiêm và Tiết Dương cũng tới, bọn trẻ cũng đi vào phòng nhưng lại chỉ đứng ở cửa.
Nhưng Triệu Xã Hội vẫn chưa ra ngoài, hình như anh ta còn có lời muốn nói với Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai không để ý đến anh ta mà vội vàng cúi đầu, nhanh tay nhanh mắt đăng ký cho người nhà họ Tiết.
“Bốn cái liềm, anh trực tiếp đi lấy là được.”
“Ừm.” Tiết Ngạn liếc mắt nhìn Châu Văn Thanh đã đi ra ngoài, sau đó đi chọn liềm.
Anh có hơi bực mình, cảm thấy hành động và cử chỉ của mình nằm ngoài dự liệu nên sắc mặt càng lạnh lùng hơn.
Triệu Xã Hội tận dụng mọi cơ hội, anh ta chỉnh trang lại quần áo rồi bước về phía Lục Giai Giai, trong tay cầm một bọc giấy dầu.
Lời của anh ta kẹt ở cổ họng, cố gắng lắm mới nhỏ giọng nói ra được: “Đồng chí Lục, cái này cho cô.”
Lục Giai Giai liếc mắt nhìn bọc giấy dầu, tình cảm ở thời đại này rất đơn thuần, cô và Triệu Xã Hội cũng không có quan hệ dây dưa gì, chắc chắn không thể tùy tiện nhận đồ của anh ta.
Ngay lúc cô định từ chối thì cách đó không xa truyền tới một tràng tiếng loảng xoảng.
Cuốc, liềm và xẻng rơi đầy đất.
Tiết Ngạn quay đầu, ở nơi khuất sáng, đôi mắt của anh trông u ám tối tăm, anh nói: “Là tôi bất cẩn, tôi sẽ dọn ngay!”
“Tôi không cần, anh giữ lại tự ăn đi!” Lục Giai Giai đẩy bọc giấy dầu về lại, sau đó chạy qua dọn đồ.
Cô kiêm cả chức người quản lý nhà kho, hoàn toàn không có bao nhiêu việc cần phải làm nên hiển nhiên thu dọn mấy thứ này đều nằm trong phạm vi trách nhiệm của cô.
Chủ yếu là không thể khiến Tiết Ngạn chậm trễ việc thu hoạch được.
Lục Giai Giai lại gần Tiết Ngạn, cầm cái cuốc trong tay anh, trong quá trình này cánh tay bất cẩn đụng vào ngực Tiết Ngạn.
Cô cũng không quay đầu mà nói theo thói quen: “Xin lỗi.”
Sau đó lại tiếp tục dọn dẹp.
Lục Giai Giai ngại nóng nên không bện tóc hai bên để trước ngực giống những cô gái khác mà trực tiếp buộc đuôi ngựa.
Mỗi một động tác của cô đều khiến mái tóc nhẹ nhàng lay động theo, hơi quét lên cánh tay của Tiết Ngạn.
Ngứa…