Nhiệt độ mùa hè rất cao khiến trên mặt Lục Giai Giai bất giác nóng lên, cô trừng mắt nhìn Tiết Ngạn để che giấu đi sự xấu hổ trong lòng.
Tiết Ngạn nhướn mày giải thích: “Vừa rồi cô giẫm lên chân tôi.”
“…” Lục Giai Giai há hốc miệng, nhỏ giọng nói một câu xin lỗi rồi đứng sang bên cạnh.
Sau đó rất nhanh cô đã bị trận náo nhiệt ở cách đó không xa thu hút, mở to mắt nhìn xem cha Lục xử lý thế nào.
Cha Lục khi còn chưa ra khỏi cửa nhà đã biết đạo lý đứng về phía nhà họ Lục bọn họ, nếu như lý lẽ không đứng về nhà họ Lục bọn họ thì Điền Kim Hoa cũng không dám làm lớn chuyện như thế.
Cha Lục lạnh giọng hỏi: “Trí thức La, giải thích đi!”
Cha Lục làm đại đội trưởng nhiều năm như vậy, trên người tự mang theo uy nghiêm khiến Lâm Phong trong lúc nhất thời cảm thấy da đầu tê rần.
“Không, không phải như vậy…” La Khinh Khinh cắn môi không biết nên giải thích thế nào: “Dù sao cũng không phải như chị dâu Điền nói, hơn nữa cũng không phải chúng tôi đánh chị ta, là chị ta đánh chúng tôi.”
“Tôi đánh các người? “Điền Kim Hoa quỳ trên đất gào lên, tóc tai rũ rượi, chỉ vào gương mặt bị đánh đỏ ửng lên của mình: “Đây là tôi tự đánh mình sao, lẽ nào không phải trí thức Lâm này đánh tôi?”
Lục Cương Quốc đi qua đỡ Điền Kim Hoa dậy với vẻ mặt nặng nề.
Điền Kim Hoa là vợ anh ta, có phạm lỗi thì cũng nên do người nhà họ Lục dạy dỗ, vẫn chưa đến phiên những người khác chỉ tay năm ngón.
Điền Kim Hoa khóc càng tức tưởi hơn, Lục Cương Quốc phủi cỏ vụn trên người cô ta, đi tới bên cạnh Lâm Phong, lạnh lùng nhìn: “Là đàn ông, hai người chúng ta đánh một trận đi!”
Lâm Phong lùi lại một bước, lắc đầu: “Tôi không đánh với anh, tôi muốn nói lý lẽ với các người.”
Đồ nhát gan!
Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Đã từng nghe giết người đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền chưa? Cậu muốn nói lý lẽ chứ gì, vậy ngược lại cậu nói đi, nói xem dựa vào cái gì cậu đánh con dâu nhà chúng tôi?”
“Là chị ta định đánh tôi trước.” Lâm Phong ấp úng.
Điền Kim Hoa rống giận: “Là cậu kêu tôi ly hôn trước, tôi cũng không muốn ly hôn, cậu còn ở bên cạnh ra sức khuyên, mọi người phân xử giúp tôi, tôi có thể không tức giận được sao?”
Lục Cương Quốc không nói tiếng nào mà trực tiếp túm cánh tay của Lâm Phong, anh ta vừa định phản kháng thì Lục Nghiệp Quốc và Lục Ái Quốc đã lao lên, hai người ấn chặt anh ta xuống.
“Các người muốn làm gì?” La Khinh Khinh sợ hãi gần như hét chói tai.
Mẹ Lục không để ý đến cô ả mà liếc mắt nhìn Điền Kim Hoa: “Cô tát lại cho bà ngay.”
“Vâng!” Lần đầu tiên Điền Kim Hoa cảm thấy có một bà mẹ chồng mạnh mẽ tốt bao nhiêu, cô ta xắn tay áo vả Lâm Phong một cái bạt tai, trút hết sự tức tối trong lòng.
Lâm Phong bị tát lệch mặt, anh ta nhìn người nhà họ Lục vây xung quanh, biết im lặng mới là cách tốt nhất, vì thế không nói tiếng nào nữa.
Mà La Khinh Khinh biết những người nhà họ Lục này đánh xong Lâm Phong sẽ đánh cô ả, vẻ lạnh lùng trên mặt đó cũng không giữ được nữa, cô ả chỉ vào ba anh em nhà họ Lục: “Đám ác bá các người thích bắt nạt mấy thanh niên trí thức chúng tôi, tôi muốn lên trấn tố cáo các người.”
Lớp trưởng thanh niên trí thức là Tôn Kiệt đột nhiên quát La Khinh Khinh: “Cô bớt nói đi.”
Tự mình đa tình khuyên người khác ly hôn, lại còn động tay, nếu không phải người khác nể cô là con gái thì sớm đã đánh cô lật mặt rồi.
Nước mắt của La Khinh Khinh giống như hạt châu đứt sợi rơi xuống: “Các người cấu kết với nhau làm việc xấu, nếu đã như thế không bằng nói rõ ràng luôn đi, tôi khuyên chị Điền ly hôn là vì thấy chị ta…”
Cô ả chỉ vào mẹ Lục: “Tôi đã tận mắt nhìn thấy bà ta đánh Điền Kim Hoa, bây giờ tư tưởng đã sớm giải phóng rồi, không cho phép mẹ chồng độc ác đánh con dâu từ lâu rồi, nhà đại đội trưởng không làm tấm gương tốt, làm một người lãnh đạo không công minh, tôi đứng ra giải cứu chị ta thì đã sao?”
Mọi người: “…”