Mẹ Lục trực tiếp vồ hụt.
Cha Lục, mẹ Lục: “…”
Ba anh em: “…”
Tiết Ngạn thì lại hơi nghiêng người hoàn toàn chắn Lục Giai Giai, nhìn mọi người với vẻ mặt vô tình.
Lục Nghiệp Quốc nổi giận đùng đùng nhìn Tiết Ngạn: “Thằng khốn nhà mày đã làm gì em gái tao?”
Anh ta đã sớm biết tên khốn nạn này có mưu đồ bất chính rồi mà, không ngờ lúc này mới qua một lúc mà đã bắt em gái anh ta chạy đi.
Cha Lục nhìn về phía Lục Nghiệp Quốc đang kích động: “Ba anh em tụi bây khiêng heo rừng xuống núi đi.”
Lục Nghiệp Quốc không làm, anh ta chỉ vào Tiết Ngạn: “Cha, thằng Tiết Ngạn này chắc chắn đã rót bùa mê thuốc lú cho em gái rồi, cha nhìn xem…”
“Không có!” Lục Giai Giai thò cái đầu ra phản bác Lục Cương Quốc: “Tiết Ngạn rất tốt, hôm nay anh ấy lại cứu em!”
Lục Nghiệp Quốc: “…”
Cha Lục trầm giọng: “Chuyện không đến phiên ba anh em tụi bây quản, đi khiêng heo rừng.”
Ba anh em liếc mắt nhìn con heo rừng to xác đã chết nằm trên mặt đất.
Thôn Tây Thủy bọn họ giẫm vào vận may gì vậy, vậy mà lại săn được một con heo rừng nữa.
Nghĩ xong anh ta lại nhìn Tiết Ngạn với ánh mắt bất thiện, lại là người này, thiệt tình… mặt mũi đám đàn ông cường tráng như bọn họ đều bị anh giẫm lên rồi.
Mẹ Lục đau lòng gọi Lục Giai Giai, thấy bộ dáng phòng bị của cô chỉ hận không thể giậm chân: “Con gái, mau qua đây.”
Lục Giai Giai thấy mẹ Lục không có sự thay đổi gì quá lớn với bình thường, cũng không biết Đại Sơn đã truyền lời thế nào, cô do dự một lúc rồi bước ra khỏi sau người Tiết Ngạn.
“Con bé nhà con, mẹ con là quỷ à, con trốn làm gì?” Mẹ Lục bám lên người Lục Giai Giai nhìn cô, phát hiện ra eo cô có một vết máu.
Mẹ Lục sống nhiều năm như vậy cũng là người thành tinh rồi, liên tưởng đến lời Đại Sơn rồi cũng không hỏi gì nữa.
Thôn dân đều đang thu hoạch ngoài đồng, heo rừng chắc chắn phải có người xử lý, việc này cũng được tính công điểm.
Cha Lục lại chỉ huy ba đứa con trai khiêng heo rừng ra sân lớn,
Ông ta nhìn chằm chằm vào Tiết Ngạn nhưng không nói gì cả, cũng không biết đang nghĩ gì.
Khi đi được nửa đường, cha Lục hỏi: “Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Tiết Ngạn lạnh giọng đáp với vẻ mặt không thay đổi: “Đại Sơn nói với tôi Lục Giai Giai bị heo rừng giam trên núi, tôi chạy qua cứu cô ấy, giết heo rừng.”
Sắc mặt u ám của cha Lục đã hơi hòa hoãn, ông ta rất hài lòng về câu trả lời của Tiết Ngạn, lại gõ tẩu thuốc hai cái: “Nếu con heo rừng này đã là do cậu giết, vậy chia như hôm qua đi.”
Tiết Ngạn từ chối: “Không cần, trời quá nóng, ăn không hết, hai nhà mỗi bên một nửa đi.”
Trong lòng cha Lục đã có tính toán, gật đầu đáp: “Cũng được.”
Lần này Tiết Ngạn không dự định giết heo rừng vì thế cha Lục ra ruộng gọi tìm ba người tới xử lý con heo, từ chiều đến tối một người được sáu công điểm.
Ở sân lớn thôn dân đang gặt lúa nghe vậy đều sững sờ.
Gì cơ? Lại săn được heo rừng nữa à, không phải hôm qua mới săn được một con heo hay sao?
Mới được một lúc thôi mà…
Gì cơ?
Heo rừng vẫn là Tiết Ngạn săn được!
“…”
Rất nhanh, cha Lục đã tìm được ba người đi giết heo.
Phía bên mẹ Lục lại đeo cái gùi của Lục Giai Giai về nhà, bà ta đau lòng lải nhải: “Con nói xem sao có thể đụng phải heo rừng ở dưới chân núi cơ chứ, mẹ thấy gần đây trong núi không yên lắm, tốt nhất con đừng lên núi nữa, cứ ở nhà ghi công điểm là được.”
Lục Giai Giai đi bên cạnh bà ta mà không nói gì cả.
Đến cổng, mẹ Lục vào nhà, vừa quay đầu thấy Lục Giai Giai vẫn còn đứng bên ngoài.
Đôi mắt của cô gái nhỏ đỏ hoe, mím môi với vẻ đáng thương vô cùng, ngón tay vò vạt áo trước người mình, trông giống như một con động vật nhỏ lông mềm bị vứt bỏ.
“…” Không phải cảnh này giống y như đúc với bốn năm trước sao?
Mẹ Lục mím môi, trong nháy mắt nghĩ đến một khả năng.
Đứa con gái này suy nghĩ nhạy cảm, chỉ sợ lại rơi vào vòng luẩn quẩn rồi.