Cô đi tới từ bên cạnh, Lục Thảo nâng mắt nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Lục Giai Giai, trong đáy mắt không có cách nào che giấu được vẻ ghen tỵ.
Thứ mà cả đời này cô ta muốn gần như đều bị Lục Giai Giai có được mà không hề tốn công chút nào, đặc biệt là gương mặt xinh đẹp đó.
Lục Giai Giai đi qua cũng không nói chuyện với cô ta, chủ yếu là vì bây giờ sợ là Lục Thảo cũng không muốn dùng cổ họng để lên tiếng.
Hơn nữa, chuyện lần trước cô ta giúp Châu Văn Thanh, cố tình hắt nước bẩn lên người cô, cô vẫn còn nhớ đấy.
Đừng tưởng có quan hệ huyết thống thì cô không ghi thù!
Lục Giai Giai chậm rãi đi xa, nửa tháng này mới tới kiểm tra một lần, cô cũng phải chăm chỉ làm việc mới được.
Đi mệt rồi thì ngồi bên dưới gốc cây nghỉ ngơi.
Cô vừa nghỉ được một lúc thì trong ruộng lúa cách đó không xa phát ra tiếng động.
Lục Giai Giai ngẩng đầu nhìn lại thấy Châu Văn Thanh đi qua.
Làn da trắng trẻo trước đây của Châu Văn Thanh chỉ mới qua vài ngày đã bị phơi thành màu đen đỏ, môi khô tróc da, ngay cả lưng cũng có hơi còng xuống.
“Giai Giai!” Châu Văn Thanh rưng rưng nước mắt.
Trải qua hai ngày này, cuối cùng anh ta cũng biết trước đây mình may mắn bao nhiêu, anh ta đi đến trước mặt Lục Giai Giai với vẻ mặt hèn mọn: “Tôi sai rồi, là lỗi của tôi, tôi không ngờ cô lại lén lút làm nhiều chuyện vì tôi như thế, là tôi không biết quý trọng cô cho tốt.”
“...” Lục Giai Giai.
Đôi mắt của Châu Văn Thanh đỏ hoe, toát ra vẻ chân thành và nóng bỏng: “Tôi bằng lòng dùng quãng đời còn lại của mình để bù đắp cho cô, bồi thường lỗi lầm mà tôi đã phạm phải!”
“Anh muốn bồi thường cho tôi?” Lục Giai Giai chậm rãi đứng dậy, khi mí mắt nâng lên mang theo vẻ kiêu ngạo của thiếu nữ.
Đôi mắt của Châu Văn Thanh nhìn chằm chằm vào Lục Giai Giai, thẳng đến lúc này anh ta mới phát hiện ra Lục Giai Giai thật sự lớn lên vô cùng xinh đẹp, ngay cả lúc kiêu ngạo nhìn người cũng không khiến người chán ghét.
“Tôi muốn... tôi muốn bù đắp cho cô, khi nào chúng ta...” kết hôn cũng được.
Châu Văn Thanh còn chưa nói xong thì Lục Giai Giai đã trực tiếp đưa ra điều kiện bồi thường: “Ba trăm đồng, coi như là anh bồi thường, xin lỗi vậy.”
“...”
“Không phải không lấy ra được đấy chứ? Cũng đúng thôi, bây giờ anh đang nghèo rớt mồng tơi cơ mà, hơn nữa vừa rồi anh nói mấy lời dễ nghe đó không phải chỉ muốn đổi một công việc dễ dàng hơn chút thôi sao?”
Châu Văn Thanh lắc đầu: “Không phải, không phải, tôi thật lòng mà.”
Chí ít là đến hiện tại, giá trị nhan sắc của Lục Giai Giai cũng phù hợp với tiêu chuẩn của anh ta.
“Thừa nhận cũng không có gì, cũng không phải tôi không thể đồng ý với anh.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên, có điều...” Lục Giai Giai ngoan ngoãn mím môi, nở nụ cười vừa ngọt ngào vừa vô tội, cô duỗi một chân ra: “Giày của tôi bẩn rồi.”
Trong lúc nhất thời, Châu Văn Thanh không nghe hiểu câu này có ý gì, qua rất lâu mới phản ứng lại.
Anh ta không dám tin nổi: “Lục Giai Giai, cô kêu tôi lau giày cho cô...”
Cả người Châu Văn Thanh ngây người ra tại chỗ, anh ta hé miệng hỏi Lục Giai Giai với vẻ mặt dữ tợn.
Lục Giai Giai chớp mắt, không hề sợ hãi chút nào, ngược lại còn cười ngọt ngào hơn: “Không, không phải tôi kêu anh lau giày...”
Cô tiếp tục chậm rãi bảo: “Tôi kêu anh ngồi xổm xuống lau giày cho tôi!”
“Lục Giai Giai, có phải cô bị điên không hả? Vậy mà cô lại dám kêu tôi lau giày cho cô!” Bây giờ Châu Văn Thanh đã không bình tĩnh nổi nữa, anh ta trừng to mắt, giống như làm vậy có thể khiến Lục Giai Giai thay đổi ý định vậy.
Khóe mắt của Lục Giai Giai hơi nhếch lên, đôi mắt xinh đẹp nhuộm một màu lưu ly dưới ánh mặt trời, cô nhấn từng chữ: “Tôi, chỉ, kêu, anh, lau, giày, cho, tôi!”
Đối diện với cơn giận của Châu Văn Thanh, cô hơi hất cằm: “Đương nhiên rồi, anh giúp tôi lau giày thì tôi sẽ cho anh lợi ích, không phải anh muốn một công việc nhẹ nhàng hơn sao? Chỉ cần anh lau giày giúp tôi, tôi sẽ giúp anh làm được chuyện này.”
Cái chân nhỏ của Lục Giai Giai lại duỗi ra đằng trước, vẻ mặt “anh sẽ không chịu thiệt đâu.”
Châu Văn Thanh tức đến mức cười lạnh: “Cô kêu tôi lau giày cho cô sao, nghĩ cũng đẹp nhỉ, tôi nói cho cô biết, cho dù tôi có mệt chết ngoài đồng cũng tuyệt đối không làm loại chuyện khom lưng khuỵu gối này đâu.”